Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 548: Giáo chủ Nguyên Linh giáo

"Đúng vậy, nghe nói hiện tại Thị Huyết Phi phong xuất hiện ở trong tay Tiêu Phóng, hiện tại xem ra người mặc giáp kia chắc chắn chính là Tiêu Phóng."
Dương Phóng mở miệng nói.
Ngô trưởng lão gắt gao nhìn chằm chằm vào Dương Phóng, trong lòng cuộn trào mãnh liệt.
"Đã như vậy, vì sao không phái người trở về báo tin?"
"Thuộc hạ liên tục phái ra bốn nhóm người, đều không ngoại lệ, toàn bộ chết thảm, thuộc hạ chỉ có thể từ bỏ."
Dương Phóng vội vàng nói.
"Đúng vậy, Hội trưởng phái ra bốn cao thủ, đều chết sạch."
Bạch Cảnh Nguyên ở một bên nói giúp vào.
"Thật sao?"
Ngô trưởng lão trầm giọng nói.
Mãi sau mới phát ra tiếng hừ lạnh.
"Ngươi đi theo ta, Giáo chủ tới, đi gặp Giáo chủ trước!"
"Giáo chủ?"
Dương Phóng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Giáo chủ Nguyên Linh giáo?
···
Vân Long sơn.
Thế núi mênh mông, xoay chuyển liên tục.
Không chỉ có độc trùng và hung thú đi ra mà còn có vô số chướng khí dâng trào.
Giờ phút này.
Hai bóng người tốc độ cực nhanh, bàn chân giẫm lên từng cành cây, đang nhanh chóng lướt về phía nơi xa.
Người lướt ở đằng trước là Ngô trưởng lão, sắc mặt lạnh lùng, sắc mặt lãnh đạm, tóc hoa râm, thân thể cường tráng, không có bất kỳ dấu hiệu già nua nào, toàn thân được chân khí bao bọc, một đường lao thẳng về phía trước.
Dương Phóng thầm nghĩ trong lòng, liên tục suy nghĩ các loại chủ ý.
Đến cuối cùng, buông lỏng xuống, quyết định chạy tới quan sát kỹ hẵng nói.
Nếu như chuyện của hắn thực sự đã bị tiết lộ thì như vậy vào giờ phút này cũng không phải là Ngô trưởng lão.
Chắc chắn sẽ là Giáo chủ Nguyên Linh giáo tự mình chạy tới.
Cho nên!
Đối phương tới tìm chính mình hơn phân nửa là còn có chuyện khác.
Ở dưới tình huống chưa xác định được thực lực của Giáo chủ Nguyên Linh giáo, hắn tự nhiên không thể làm bừa.
"Ngô trưởng lão, không biết Giáo chủ tới từ khi nào? Chẳng lẽ có chuyện gì?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Tự nhiên là có chuyện, nếu như không có chuyện, Giáo chủ chi tôn làm sao lại phải tự mình chạy tới, lát nữa ngươi gặp Giáo chủ thì sẽ biết."
Ngô trưởng lão nói.
Tiếp tục dẫn đường lướt về phía trước.
lại lướt tới hơn mười dặm đường.
Cuối cùng, thân thể Ngô trưởng lão đột nhiên dừng lại.
Dương Phóng cũng dừng lại theo, ngước mắt nhìn về phía một chỗ sơn trang phía trước.
Sơn trang được xây dựng trên sườn núi, quy mô không nhỏ, bức tường được quét lên màu trắng, ngói sành xanh lục, bóng cây che mát, cảnh sắc nhìn rất đẹp.
"Đi thôi."
Ngô trưởng lão nhìn thoáng qua Dương Phóng, lập tức lướt về phía sơn trang.
Dương Phóng âm thầm quan sát, lập tức cất bước đi theo.
Tiến vào sơn trang, đi qua quảng trường.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã đi tới trước một đại điện rộng lớn.
Đứng ở đằng trước đại điện có tới bốn tên hộ vệ đứng canh ở đó, từng tên đều thân thể cao lớn, khí tức không yếu, tất cả đều có tu vi Siêu phẩm đệ nhất quan.
Ngô trưởng lão bảo Dương Phóng chờ ở chỗ này, tự mình bước về phía trong đại điện trước.
Không lâu sau.
Ngô trưởng lão lại quay trở lại, nói: "Tần Thiên Liệt, ngươi đi vào đi."
"Vâng, Ngô trưởng lão."
Dương Phóng thu hồi suy nghĩ, đi về phía vào bên trong đại điện.
Bước vào trong đại điện thì thấy.
Một người đàn ông thân thể cao lớn, trên người mặc trường bào tơ lụa, cao cao tại thượng, ngồi trên ghế trung tâm nhất, mặt lớn miệng vuông, tóc đen nhánh, nhìn không ra cụ thể bao nhiêu tuổi, nhưng giữa lông mày lại lộ ra vẻ uy nghiêm khó nói thành lời.
Mới vừa vào tới, nội tâm Dương Phóng đã ngưng trọng lại.
Trong nháy mắt cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình.
Cao thủ!
Trong lòng hắn kinh nghi, gần như vô ý thức có loại cảm giác hơi khó chịu.
"Thuộc hạ Tần Thiên Liệt, bái kiến Giáo chủ!"
Dương Phóng chắp tay, cố gắng kiềm chế sự khó chịu trong lòng.
"Bỏ đi thôi, một số lễ nghi phàm tục miễn."
Giọng nói nặng nề của người đàn ông đang ngồi trên ghế giống như vang lên ở trong đầu Dương Phóng, "Tần Thiên Liệt, ta có được tin tức nói ngươi hợp tác với tổ chức Tà Đạo rồi?"
"Thuộc hạ không dám, thuộc hạ chỉ là bị bọn họ ép buộc."
Dương Phóng vội vàng nói.
"Không cần phải lo lắng."
Giọng nói của người đàn ông kia vang lên, một đôi mắt uy nghiêm mà bá đạo rơi vào trên người Dương Phóng, con ngươi giống như tia chớp, nói: "Ta có chuyện cần ngươi làm!"
"Chuyện?"
Dương Phóng sắc mặt giật mình, trong lòng khẽ động.
Quả nhiên đúng như những gì hắn đoán.
"Đúng vậy, tổ chức Tà Đạo thế mà hợp tác với ngươi, bọn họ biết thân phận thực sự của ngươi không?"
Người đàn ông kia thản nhiên nói.
"Giáo chủ yên tâm, tuyệt không biết."
Dương Phóng trả lời.
"Vậy là được."
Người đàn ông kia nói với giọng lạnh lùng: "Ta cho ngươi tiếp tục hợp tác với bọn họ, có điều, ở vào lúc hợp tác với bọn họ, ngươi mang theo thứ này ở trên người."
Bàn tay hắn vung lên, một khối ngọc màu đỏ trong nháy mắt bay ra bay về phía Dương Phóng.
Dương Phóng một phát bắt được, đưa mắt quan sát.
Khối ngọc tới tay có một cỗ khi tác mát mẻ khó tả.
Nhìn kỹ lại giống như ngọc mà không phải ngọc, như vàng mà không phải vàng, không biết nó làm từ cái gì, nhưng vừa mới vào tay lại làm cho ba viên Thần chủng trong cơ thể hắn cùng lúc phát sinh xao động.
Có một cảm giác mờ nhạt của sự bài xích.
"Giáo chủ, đây là ..."
"Thần Linh Huyết tủy."
Người đàn ông kia lạnh lùng nói.
"Thần Linh Huyết tủy?"
"Đúng vậy, thứ này được ta dùng bí pháp đặc thù luyện chế ra, dung nhập nhiều loại kịch độc vô hình, có thể chuyên môn khắc chế Tà Thần của tổ chức Tà Đạo, để cho Tà Thần của bọn họ không phát huy được tác dụng."
Người đàn ông kia hừ lạnh nói: "Tần Thiên Liệt, lần sau lúc ngươi hợp tác với bọn họ, lấy chân khí thúc giục thứ này, thứ này sẽ hoạt động trong yên lặng."
Dương Phóng lập tức phản ứng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận