Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 901 - Nam Minh thành



Chương 901 - Nam Minh thành




Lúc đó Bàng Vạn Chung tập trung tất cả cao thủ Thánh Linh cảnh ở Bắc vực vào trong phủ đệ, sau đó mạnh tay tiêu diệt tất cả các thế lực.
Rất nhiều người chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn.
Loại cảm giác sống chết bị người chưởng khống này, Dương Phóng cũng không muốn trải qua một lần nữa.
Hiện tại Hoàng thất hợp tác với tổ chức Tà Đạo, chắc chắn không thiếu cao thủ, xem như hắn là Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê, một khi bị vậy công cũng chưa chắc có thể phá vây mà chạy.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Cứ tiếp tục chờ như thế này?"
Liễu Tiên Quyền hơi biến săc.
"Chờ!"
Dương Phóng trả lời.
Tin tức bên phía Tào Văn Liệt chắc là chẳng mấy chốc sẽ truyền đến.
Hiện tại không đáng để hành động mạo hiểm.
"Sư tôn, bên này có chút thịt vừa rồi đã được nướng chín, ngài có muốn nếm thử không?"
Liễu Vân một mặt cười lấy lòng, đi về phía Dương Phóng với một đống xiên thịt nướng mới nướng trên tay.
Dương Phóng mặt mỉm cười, thuận tay nhận lấy xiên thịt, bắt đầu nhâm nhi thưởng thức.
"Ai!"
Liễu Tiên Quyền lại thở dài lần nữa, hung hăng giẫm chân một cái rồi trở về xe ngựa.
···
Bên trong đám đông.
Bên trong một chiếc xe ngựa không đáng chú ý.
Đàn hương lượn lờ.
Trải thảm.
Trên người Thái tử Đại Uyên mặc một chiếc áo bông màu đỏ sậm, trong tay cầm lấy một ly rượu, mặt không biểu tình, nhẹ giọng thở dài: "Xem ra phụ hoàng thật là muốn đưa ta vào chỗ chết a!"
"Điện hạ không cần nghĩ như vậy, bệ hạ chỉ là nhất thời không hiểu rõ chí hướng của Điện hạ, chờ thêm một đoạn thời gian nữa chắc chắn sẽ hiểu."
Lão thái giám bên cạnh nói.
Thái tử Đại Uyên trầm mặc.
Một lát sau mở miệng nói: "Kình Thiên vực là không thể ở lại nữa, có tin tức gì về truyền tống trận không?"
"Thưa điện hạ, đã phái người ra ngoài tìm hiểu, hẳn là rất nhanh sẽ có tin tức."
Lão thái giám trả lời.
"Ừm, hy vọng không gặp phải rắc rối nào nữa."
Thái tử Đại Uyên lặng lẽ gật đầu.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến động tĩnh.
Một cao thủ Thánh Linh cảnh từ đằng xa nhanh chóng chạy đến, tốc độ rất nhanh, trực tiếp lao thẳng vào trong xe ngựa, nghiêm giọng nói: "Thái tử, có tin tức, đêm mai có thể truyền tống."
"Ồ?"
Vẻ mặt Thái tử khẽ động, động tác trên tay dừng lại, nói: "Được, thu xếp cho những người khác một chút."
"Vâng, Thái tử!"
Cao thủ Thánh Linh cảnh kia gật đầu nói.
···
Cả một ngày nữa lại trôi qua.
Gió lạnh như dao.
Vù vù rung động.
Lại có mảng lớn nạn dân chạy trốn từ Bắc vực tới, một mảnh đông nghị, giống như mọi người trước đó, tất cả đều bị ngăn lại ở bên dưới cửa ải (quan).
Toàn bộ bên dưới quan đều là một mảnh đông nghịt, không biết có bao nhiêu bóng người.
Vô số tiếng ồn ào vang vọng trong khu vực này.
Đảo mắt cái lại đến đêm khuya.
Trong rừng.
Tào Văn Liệt từ đằng xa nhanh chóng chạy tới, mơ mơ hồ hồ, lấp lóe mấy cái thì xuất hiện ở trên một mảnh đất trống, nhẹ nhàng thở hắt ra, nhìn về bóng người phía trước.
"Có tin tức, có thể truyền tống, tuy nhiên phải chờ, phải chờ tới đêm mai mới được."
"Thật sao? Xem ra hiệu suất của Tào bộ đầu vẫn là rất cao."
Bóng người cao lớn trước mặt lộ ra vẻ mặt giống như cười mà không phải cười.
"Trong số người truyền tống lần này có rất nhiều, đều là loại người không đơn giản, tuy rằng chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người là vì rời khỏi Kình Thiên vực, không có ai sẽ gây rắc rối vào thời điểm này, địa điểm truyền tống đến lần này sẽ ở Nam Minh thành của Thiên Long vực."
Tào Văn Liệt giới thiệu.
"Nam Minh thành."
Dương Phóng nói lặp lại rồi nói: "Có tin tức cụ thể không?"
"Có."
Tào Văn Liệt thuận tay ném ra, ném một quyển trục tới.
Bên trong giới thiệu kỹ càng các loại tình huống ở Nam Minh thành.
Dương Phóng lập tức bắt lấy.
"Đúng rồi, chuyện về Hắc Ngọc linh dược, có thể giao một nửa trước được hay không?"
Tào Văn Liệt có chút chờ mong, nhìn chằm chằm vào Dương Phóng.
"Một nửa nhiều lắm, chỉ có thể giao trước hai thành."
Dương Phóng lắc đầu.
"Được, hai thành cũng được."
Tào Văn Liệt mở miệng nói.
Dương Phóng lập tức ném hai gốc Hắc Ngọc linh dược tới.
"Ngươi nhớ kỹ, giờ Hợi đêm mai phải chờ ta ở bên cạnh rừng, tới lúc đó ta đến tìm ngươi!"
Tào Văn Liệt nói.
"Được."
Dương Phóng gật đầu.
Sau đó Tào Văn Liệt không ở lâu thêm, lập tức rời khỏi nơi này, biến mất không thấy.
Dương Phóng mỉm cười, cũng lập tức biến mất ở nơi này.
Có tiền có thể ma xui quỷ khiến, không cần biết là lúc nào, đều giống nhau!
Xem ra muốn lén truyền tống tuyệt không chỉ có một mình hắn.
···
Một lát sau.
Dương Phóng xuất hiện ở khu vực bên dưới Thương Hải quan.
Chỉ thấy toàn bộ khu vực bên dưới Thương Hải quan trở nên hỗn loạn, đám đông bùng nổ, cực kỳ hỗn loạn, thậm chí có người bắt đầu đánh nhau ở đây, đao kiếm va chạm phát ra tiếng leng keng leng keng chói tai.
Nhiều người đã thiệt mạng ở chỗ này.
Toàn bộ khu vực hỗn loạn hết mức có thể, với âm thanh ở khắp mọi nơi.
Dương Phóng không thể không khẽ lắc đầu.
"Các ngươi lấy nhiều lấn ít, thực sự cho rằng chúng ta là bùn nặn mà thành sao, nói cho các ngươi biết, chúng ta cũng có giúp đỡ, chỉ là lười gọi ra mà thôi, không nên ép chúng ta!"
Tiếng hét của một người đàn ông truyền đến từ trong đám người.
Nhưng căn bản vô dụng, tiếng giao thủ vẫn tiếp tục vang lên.
"Đậu xanh rau muốn, một đội Xuyên Vân tiễn, thiên quân vạn mã đến gặp nhau, đồng hương Phủ Đầu bang, còn không nhanh nhanh đi ra, chúng ta bị người chặt!"
Tiếng hét ban nãy lại vang lên lần nữa.
Dương Phóng dừng bước lại, lộ ra vẻ khác thường.
Người xuyên không?
Biết câu nói này vậy chắc chắn là người xuyên không!
Hơn nữa còn dính đến Phủ Đầu bang!
Không ai ở thế giới này biết được câu nói đó?
P/S: Ta thích nào ... chương 1.



Bạn cần đăng nhập để bình luận