Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 198: Bị ra oai phủ đầu

Đúng lúc này!
Một tên sai vặt từ bên ngoài chạy vào, đi tới nói nhỏ bên tai Đàm Quân, "Đàm quản sự, tông môn lại phái người tới."
"Ồ? Người nào?"
Đàm Quân mặt không biểu tình, nhả một vòng khói thuốc ra hỏi.
"Tên là Dương Đạo, là do Chu trưởng lão phái tới."
Tên gã sai vặt kia khom người nói, "Bây giờ đang ở bên ngoài cửa hàng."
"Được rồi, để cho hắn chờ thêm một lát nữa đi."
Đàm Quân tiếp tục nói.
"Vâng, Đàm quản sự."
Tên gã sai vặt kia lên tiếng, vội vàng lui ra ngoài.
Một người đàn ông trung niên bên cạnh nở ra nụ cười mỉm, nói: "Lại có người đến đây, xem ra vẫn là chưa đủ tin Đàm lão đệ ngươi, Đàm lão đệ, lần này có cần chúng ta giải quyết giúp ngươi không?"
"Không cần."
Đàm Quân trả lời một tiếng, nói: "Một mực có người chết ở địa bàn của ta, tóm lại sẽ khiến cho người khác hoài nghi, trước tiên quan sát hắn vài ngày rồi lại nói, nếu như hắn thức thời, tự nhiên có công việc cho hắn làm, nếu như không thức thời, vậy thì không còn cách nào rồi."
"Dễ nói, dễ nói!"
Hai người đàn ông trung niên đều nở ra nụ cười mỉm.
Nếu như có người ở đây thì chắc chắn có thể nhận ra được thân phận của hai người này.
Hai người này đều là trưởng lão có tiếng của Thiên Long bang gần đây.
Thiên Long bang ở bên trong mấy trăm ngàn nhân khẩu của Bạch Lạc thành, cũng là bang phái thuộc về trung đẳng cực mạnh.
Bây giờ khắp các thế lực đang chia cắt Huyền Vũ tông, bọn họ tự nhiên cũng không cam lòng ở lại phía sau, chỉ cầu nắm giữ được cửa hàng sắt này đã là vô cùng tốt rồi.
Ba người tiếp tục nghe hát ở phía trước, thi thoảng lại hô lên từng tiếng hay.
. . .
Bên ngoài cửa hàng sắt.
Dương Phóng chẳng mấy chốc đã đạt được câu trả lời.
"Đàm quản sự không ở đây sao?"
"Đúng vậy, Quản sự bây giờ đang bận việc, hay là ngài chờ thêm một chút nữa."
Tên sai vặt kia mở miệng nói.
"Quên đi, ta đi vào chờ là được rồi."
Dương Phóng nói.
"Cái này. . ."
Tên gã sai vặt kia do dự mà nói, "Chỉ sợ không ổn, tính tình của Quản sự từ trước đến nay không tốt, ngài vẫn là nên chờ ở chỗ này đi."
Dương Phóng im lặng.
"Trời đông giá rét lại để cho ta chờ ở chỗ này, như vậy không được phù hợp cho lắm phải không?"
"Ta van xin ngài, ngài vẫn là chờ ở đó đi, nếu như ngài tiến vào thì người chết chính là ta."
Gã sai vặt khẩn cầu nói.
"Ngươi tên là gì?"
Dương Phóng hỏi.
"Tiểu nhân Trương Tiểu Bảo."
Gã sai vặt đáp lại.
"Được, vậy ta chờ ở chỗ này, ngươi đi kiếm cho ta cái ghế, pha cho ta ấm trà, không vấn đề gì chứ?"
Dương Phóng hỏi.
"Được được."
Gã sai vặt vội vàng gật đầu, chạy về phía cửa hàng.
Chẳng mấy chốc một cái ghế đã được dọn ra.
Sau đó Trương Tiểu Bảo lại bưng một ấm trà nóng tới.
Tuy rằng nước trà là nóng, chung quy không ngăn cản được cái lạnh buốt giá
Dương Phóng ngồi ở trong một góc, cau mày lại, nói: "Đàm quản sự đang bận việc gì?"
"Chuyện này ..."
Trên mặt Trương Tiểu Bảo lộ vẻ do dự, vẫn là quả quyết nói, "Không biết."
"Không biết?"
Dương Phóng đưa mắt nhìn vào hắn một lúc.
Chắc là Đàm quản sự cố ý cho hắn cái ra oai phủ đầu?
Huyền Vũ tông đã loạn thành như vậy rồi vậy mà Quản sự bên dưới còn đang âm thầm đấu với nhau?
Trong lúc nhất thời, Dương Phóng tâm tư thay đổi.
Thời gian trôi qua.
Đảo mắt một cái trời đã tối xuống rồi.
Sắc mặt Dương Phóng càng ngày càng lạnh.
Trong gian lầu hòa nhã.
Gánh hát cuối cùng cũng hát đến phần kết thúc.
Đàm quản sự nở nụ cười, cười cười nói nói cùng với hai tên trưởng lão của Thiên Long bang, đi ra khỏi nơi đó.
"Đúng rồi, suýt chút nữa thì quên mất, hai vị, ta tạm thời phải trở về một chuyến, dường như còn có một người đệ tử đang chờ ta ở ngoài cửa!"
Đàm quản sự cười nói.
"Đàm huynh đi thong thả!"
Hai người đàn ông trung niên mỉm cười nói.
Đàm trưởng lão mỉm cười gật đầu, rời khỏi nơi này, đi về phía phương hướng cửa hàng.
Khi nhìn thấy Dương Phóng ngồi lặng lẽ bên ngoài cửa hàng sắt, vẻ mặt hắn lập tức dịu lại.
Xem ra người được phái tới lần này có tâm tính xem như không tệ.
. . .
"Vị này có phải là Dương sư đệ không?"
Một giọng nói đột nhiên phát ra từ phía bên Đàm quản sự, Đàm quản sự cất bước đi tới, mỉm cười nói, "Đã để cho Dương sư đệ phải chờ lâu rồi, vi huynh thực sự có lỗi, ta thật sự là đang phải phiền não cho việc khác."
Dương Phóng nghe được động tĩnh, quay người nhìn lại, thân hình đứng dậy khỏi ghế.
Hắn vào lúc này đã cao tới 1m85, có một loại khí thế vô hình.
Lần đi ra ngoài này hắn không chỉ đeo mặt nạ da người mà cũng thay đổi cả chiều cao.
"Đàm quản sự, ngươi thế nhưng là để cho ta chờ thật lâu!"
Vẻ mặt của Dương Phóng tối sầm lại.
"Thật có lỗi, ta thật sự có việc quấn vào người, rất xin lỗi rồi."
Đàm quản sự vừa nói vừa cười, "Dương sư đệ màu mời vào, vi huynh sẽ bày tiệc mời khách cho ngươi!"
"Không cần, chỉ cần sắp xếp chỗ ở cho ta là được rồi."
Dương Phóng trầm giọng nói.
Không cần biết mục đích trước đó của người này là gì.
Tóm lại, hắn tới đây chỉ là để tu luyện.
Những chuyện khác hắn không muốn để ý tới.
Hy vọng đối phương cũng đừng có làm khó hắn.
Đàm quản sự hơi ngạc nhiên, mở miệng cười nói, "Tiểu Bảo, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mang theo Dương sư đệ vào trong!"
"Vâng, Dương gia mời ngài vào!"
Trương Tiểu Bảo vội vàng đi dẫn đường ở đằng trước.
Chẳng mấy chốc hắn đã dẫn Dương Phóng đi tới một khoảng sân vắng vẻ ở hậu đường.
Bố trí sân xem như không tệ.
Có hòn non bộ, đình quán và vài khóm cúc đông nở rộ.
Hoàn cảnh tươi đẹp và dễ chịu cho mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận