Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1061 - Ồ? Hiểu lầm?



Chương 1061 - Ồ? Hiểu lầm?




Lam Vô Kỳ đầu óc nổ vang, vô cùng rung động, cảm thấy vô cùng không thể tưởng tượng nổi.
Đột nhiên phản ứng lại, vội vàng nhìn về phía bốn vị giám khảo, nói: "Các vị, tối nay có nhiều đắc tội, tha tội, tha tội!"
Hắn lập tức nhanh chóng đuổi theo Dương Phóng.
···
Lam Vô Kỳ lộ vẻ rung động, trong lòng như sóng to gió lớn, thẳng cho đến khi hoàn toàn rời khỏi phòng, vẫn như cũ khó mà lấy lại bình tĩnh, đột nhiên, hắn nở ra nụ cười khổ, cảm thấy có gì đó không đúng.
Bốn vị trưởng lão đều là lưng dựa thế lực lớn.
Theo thứ tự là Thương Khung Thần cung, Thần Tích phường, Thiên Linh tháo, tổ chức Tà Đạo.
Dương Phóng vừa rồi lại làm như thế đối với bọn hắn, nhỡ đâu gặp phải sự trả thù của bọn họ vậy chẳng phải vị trí trưởng lão chẳng phải là trò đùa sao?
Bọn họ cũng không phải là người của thế lực nhỏ bình thường, có thể bị đe dọa dễ dàng như vậy.
Bối cảnh đằng sau bọn họ ngút trời, sao lại phải ngại việc bị đe dọa?
"Bạch tiên sinh, ngài không nên xúc động như vây."
Lam Vô Kỳ khổ sở nói.
"Bệ hạ, ngươi cảm thấy xem như cầu xin bọn họ, bọn họ sẽ tặng chức vị trưởng lão cho ngươi sao?"
Giọng nói Dương Phóng vang lên, nghe bình tĩnh và trầm lắng, giống như tiếng chuông reo trong thung lũng trống rỗng làm cho tâm thần người yên tâm, nói: "Bốn người bọn họ đã quyết định việc lựa chọn trưởng lão, trọng lễ mà ngươi mang tặng tối nay được định sẵn là vô ích."
"Bọn họ đã quyết định các ứng cử viên cho vị trí trưởng lão rồi?"
Lam Vô Kỳ giật mình hỏi.
Chuyện khi nào?
Làm sao Bạch tiên sinh lại biết được?
Bốn người này thu nhiều đồ của hắn như vậy, chẳng lẽ không định làm sao?
"Ngay khi chúng ta vừa mới đến viện tử của bọn họ, bọn họ đã quyết định ra, rất đáng tiếc, không có chỗ cho Hoàng thất."
Giọng nói của Dương Phóng vang lên, tỏa ra khí tức linh hoạt kỳ ảo, "Bọn họ đã muốn thu lễ lại không muốn làm chuyện phải làm, đã như vậy, tại sao không nên đe dọa bọn họ?"
"Cái gì?"
Lam Vô Kỳ thay đổi sắc mặt.
Đồng thời càng cảm thấy Bạch tiên sinh sâu không lường được.
Làm thế nào mà Bạch tiên sinh có thể nghe thấy cuộc thảo luận của bốn tên giám khảo ở sâu trong gian phòng?
Trong phòng cũng có đại trận khăn cách, có thể phòng ngừa những ánh mắt tò mò và tránh người khác nghe lén.
Kết quả vẫn là bị vị Bạch tiên sinh này nghe được!
Hắn nhất thời có chút nghi hoặc, thật sự không thể tin được.
"Thế nhưng là đe dọa bọn họ như vậy, nhỡ đâu bọn họ lại đi báo cáo với thế lực của riêng mình, có thể rơi vào sự trả thù của bọn họ hay không?"
Lam Vô Kỳ thay đổi sắc mặt.
"Trả thù sao?"
Dương Phóng mỉm cười, nói: "Ta chỉ chế tạo cho bọn họ một chút huyễn ảnh nho nhỏ mà thôi, không lưu lại trên người bọn họ bất kỳ ấn ký nào, xem như thế lực đằng sau bọn họ truy cứu tới cũng không tìm ra được chút thương thế nào, coi như muốn trả thù, lại có thể trả thù được bao nhiêu?"
Huống hồ!
Bản thân hai người đều là cường giả Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê.
Bốn thế lực lớn thật bằng lòng vì một chút ảo giác nho nhỏ không để lại dấu vết, liều lĩnh bỏ ra cái giá lớn hoàn toàn vạch mặt với hai Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê sao?
Cường giả Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê bình thường rất khó giết chết.
Một khi để cho bọn họ chạy thoát được hoặc là đầu nhập vào trận doanh của quân địch thì đó mới là mối họa lớn!
Cộng thêm chính mình vừa rồi còn để lại một chút những thứ khác vào trong đầu của bốn người đó, bọn họ chắc chắn không có khả năng đối địch với chính mình.
"Nhưng ta vẫn còn có chút lo lắng ..."
Lam Vô Kỳ thay đổi sắc mặt.
Hắn không giống như Dương Phóng, một thân một mình, có thể đi đâu cũng được.
Hắn thế nhưng là nhà lớn nghiệp lớn, con cháu đông đảo ...
Sơ sẩy một chút thôi, nói không chừng sẽ có rất nhiều con cháu phải chết mất.
"Bệ hạ yên tâm, nếu như thật có kẻ địch đến, tự có bản tọa tới chặn."
Dương Phóng thản nhiên nói.
"Được a."
Lam Vô Kỳ lộ ra nụ cười khổ.
Thực lực của vị Bạch tiên sinh này quá mức đáng sợ, làm việc cũng quá bá đạo.
Hắn chỉ có thể cầu nguyện ngày mai sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Hai người dần dần biến mất trên phố.
···
Rừng sâu núi thẳm.
Đạo quán vắng vẻ.
Bạch Băng trên người mặc váy trắng đã xuất hiện ở bên trong Đạo quán một lần nữa, thần sắc cung kính, ôm quyền mà đứng, mái tóc dài đen nhánh trên đầu rủ xuống bả vai, dung nhan có mấy phần lạnh lẽo.
"Ngươi không mang Bạch Vô Thường tới sao?"
Tống Diêm Quân ngồi ở trên xe lăn, mặt không biểu tình, nửa người ẩn trong bóng tối dày đặc, toàn thân được sương mù đen bao quanh, khí tức thần bí khó nắm bắt.
Giống như có một con quái vật khổng lồ cực kỳ quỷ dị nào đó đang ẩn nấp ở sâu trong màn sương đen dày đặc.
Từng đợt khí tức quái dị tràn ngập bên trong toàn bộ đại điện, giống như sóng cả vô hình vậy, chập trùng không ngừng, khiến cho người ta có loại cảm giác ngạt thở khó tả.
"Đúng vậy, Diêm Quân, Bạch Vô Thường hiện tại đang ở sâu trong Xuân Thu thành, đi khá gần với nhiều cường giả Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê, thuộc hạ không dám động thủ một cách tùy tiện, lo lắng sẽ tạo ra chú ý cho những cường giả Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê từ đó phá hỏng kế hoạch sau này của Diêm Quân."
Bạch Băng mở miệng, nói: "Tuy nhiên Diêm Quân yên tâm, thuộc hạ đã âm thầm gặp Bạch Vô Thường, chuyện trước đó có lẽ tồn tại hiểu lầm, tám chín phần mười là người của Thánh minh đang cố ý lừa dối chúng ta, muốn mượn danh nghĩa chúng ta hạ thủ, diệt trừ Bạch Vô Thường."
"Ồ? Hiểu lầm?"
Tống Diêm Quân cau mày lại, mở miệng hỏi.
P/S: Ta thích nào ... chương 2



Bạn cần đăng nhập để bình luận