Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 887 - Đại sư, đại sư cứu mạng!!



Chương 887 - Đại sư, đại sư cứu mạng!!




Dương Phóng ở phía sau một đường đuổi theo với tốc độ cao nhất.
Ngay cả khi truy đuổi vào khu rừng rậm rạp, vẫn có thể nhìn thấy vô số bóng người.
Sinh vật hình người kia gầm lên và bỏ chạy điên cuồng, như thể nó đang không ngừng kêu gọi đồng đội.
Trên đường chạy trốn, những con quái vật khác lần lượt lao về phía Dương Phóng.
Chỉ có điều phần lớn quái vật căn bản đều không chịu nổi một kích.
Dưới thanh Nhuyễn kiếm màu tím thân thể bị chém nát dễ như trở bàn tay, hóa thành từng mảnh thân thể.
Ánh mắt Dương Phóng lạnh lùng, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Hưu!
Nhuyễn kiếm màu tím vung ra lần nữa.
Ngoại trừ sự sắc bén vốn có của thân kiếm ra, đồng thời còn ẩn chứa lực lượng chấn động cường đại trong đó.
"Rống!"
Sinh vật hình người kia gầm thét, giống như biết không tránh né nổi, thân hình khổng lồ cao bốn năm mét của nó lại nhanh chóng quay trở lại, liều lĩnh đánh về phía Dương Phóng.
Phanh phanh phanh phanh!
Từng đạo kiếm quang nhanh chóng rơi vào trên người của nó, phát ra tiếng nổ vang.
Nhuyễn kiếm đáng sợ để lại từng vết thương trên người của nó.
Đồng thời, lực lượng chấn động kia càng là nhanh chóng thẩm thấu vào trong thân thể của nó.
Phác linh linh!
Đột nhiên, lượng lớn Huyết Ma bức từ nơi xa bay tới, nhanh chóng nhào xuống về phía thân thể của Dương Phóng.
Dương Phóng đột nhiên ngẩng đầu lên, hét lớn lần nữa.
Lôi âm kinh khủng bộc phát ra, khiến cho đông đảo Huyết Ma bức thi nhau kêu thảm rơi rụng xuống từ trên không trung.
Đồng thời động tác tay hắn không ngừng, phối hợp thân pháp, vẫn đang nhanh chóng xuất kiếm về phía sinh vật hình người cao bốn năm mét kia.
Cứ như vậy, đảo mắt hơn mười chiêu qua đi.
Cuối cùng!
Sinh vật hình người to lớn kia cuối cùng không thể nào chịu đựng được nổi, kêu thảm một tiếng, thân thể lập tức bị chia năm xẻ bảy, chết thảm tại chỗ, từng khối thịt bay múa lung tung.
Dương Phóng thầm thở phào, lập tức lao nhanh tới, bắt đầu nhanh chóng tìm kiếm trên từng khối thi thể dưới mặt đất.
Chẳng mấy chốc!
Động tác hắn dừng lại, bên trong dạ dày của sinh vật hình người này phát hiện một tấm da thú cổ xưa đã biến thành màu đen.
Hai mắt Dương Phóng đen nhánh, sử dụng Hắc Ám Thần chủng, ngay cả trong bóng tối, cũng có thể nhìn rõ mọi thứ trên tấm da thú.
"Một nửa!"
Hắn thì thầm.
Đây thực ra chỉ là một nửa tấm Đạo đồ mà thôi!
Có vẻ như bị cắt ra từ chính giữa.
Nửa còn lại không cánh mà bay.
Dương Phóng lập tức nhanh chóng lục soát tìm kiếm trên những khối thi thể khác, lông mày cau chặt lại.
Trên những khối thi thể khác cũng không phát hiện ra Đạo đồ.
Xem ra thật chỉ có một nửa.
Hắn không ở lại đây lâu thêm nữa, cất nửa tấm Đạo đồ này rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.
···
Một phương hướng khác.
Bên trong khu rừng rậm.
Trình Thiên Dã trên người bê bết máu, trong tay cầm theo một thanh trường đao, đang dốc lực phá vây, liên tục bổ bay ra ngoài từng con yêu thú xông tới, thân thể gần như rơi vào tình trạng kiệt sức.
Trước đó đã từng trải qua yêu thú xung kích, hắn đã bị tách ra khỏi mọi người.
Hiện tại căn bản không dám quay đầu, chỉ cầu có thể nhanh chóng phá vây rời khỏi đây.
Tuy nhiên!
Chẳng mấy chốc, chuyện để cho hắn phải tuyệt vọng xảy ra.
Càng ngày càng có nhiều yêu thú và Huyết Ma bức lao thẳng về phía hắn, giống như động tĩnh phía hắn càng lớn thì sẽ dẫn tới càng nhiều yêu thú hơn.
Hắn chỉ là Siêu phẩm đệ nhất quan, căn bản không ngăn cản nổi đông đảo yêu thú như vậy.
Mắt thấy sắm mất mạng vào miệng yêu thú, Trình Thiên Dã không nhịn được lập tức chửi ầm lên ...
"Đậu xanh rau muống!!"
Đột nhiên, một luồng Phật quang nhẹ nhàng mà sáng ngời lên, tràn ngập khí tức thần thánh và biến ảo khôn lường, bịch một tiếng, đánh bay tất cả một đám yêu thú nhào tới ra ngoài.
Trình Thiên Dã vội vàng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy cách hắn không xa, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một lão tăng râu mày trắng xóa, thân thể thon gầy, trên người mặc áo cà sa màu trắng, khí chất xuất trần, giống như cao tăng đắc đạo, bên cạnh còn đi theo mấy vị tiểu sa di tuổi tác không lớn.
"A Di Đà Phật!"
Lão tăng bộ râu và đôi lông mày trắng, một bàn tay dựng thẳng lên, nói với giọng giàu nua.
"Đại sư, đại sư cứu mạng!!"
Trình Thiên Dã vội vàng mở miệng nói.
"Ta thấy thí chủ có duyên với Phật ta, thiện tai thiện tai."
Lão tăng mày trắng mở miệng nói với giọng già nua.
Một đám tiểu sa di bên cạnh đều nở ra nụ cười mỉm.
Tuy nhiên, trước khi Trình Thiên Dã suy nghĩ về điều đó thì lại có rất nhiều yêu thú đánh tới.
Thế nhưng đông đảo yêu thú xông tới căn bản không tới gần được lão tăng một chút nào, vừa mới tới gần mười mấy mét giống như gặp phải một bức tường vô hình, ầm một tiếng, thi nhau bay ngược, rơi đập vào nơi xa.
Trình Thiên Dã thầm giật mình.
Cao thủ!
Đại cao thủ!
"Đại sư, cầu ngươi nhanh cứu vài vị bằng hữu của ta!"
Trình Thiên Dã quỳ rạp xuống đất, vội vàng mở miệng.
"Ai Di Đà Phật, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp!"
Lão tăng mày trắng mỉm cười, râu dài bay múa.
···
Cách đó không xa.
Thân thể Dương Phóng chợt lóe lên, tốc độ cực nhanh, thuận tay giết chết không ít yêu thú, đột nhiên, hắn nhướng mày, sinh ra cảm ứng.
Đột nhiên quay đầu nhìn lại.
Nhậm Quân!
Hắn thế mà nhìn thấy bóng dáng đám người Từ Khai, Nhậm Quân ở chỗ này.
Chỉ có điều đám người bọn họ rõ ràng là bị yêu thú phân tách ra, ở vào những nơi khác nhau, bị một đám yêu thú và Huyết Ma bức vây công, vẻ mặt tái nhợt, khí tức hỗn loạn, tình huống tràn ngập nguy hiểm.
Dương Phóng hơi do dự, bàn tay vung lên.
Phốc!
Phấn độc vô hình trong nháy mắt lao ra, theo sự điều khiển của Phóng thuật chui vào trong mũi của những con yêu thú kia, gần như chỉ mấy hơi thở, đám yêu thú vây quanh đám người Nhậm Quân thi nhau ngã nhào xuống đất.
Dương Phóng quay người rời đi, biến mất ở nơi này.
P/S: Ta thích nào ... chương 7



Bạn cần đăng nhập để bình luận