Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 622: Long cốt và Hoàng Cực đan ở đâu

Người đàn ông trung niên vẻ mặt trắng bệch nằm trên mặt đất, vô cùng hoảng sợ, vội vàng mở miệng kêu lên: "Hắc Thủy huynh, nhanh nhanh cứu ta, ta tất có hậu báo!"
Ánh mắt Dương Phóng lạnh lùng, nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên, chẳng mấy chốc hắn đã nhận ra được đối phương.
Từ giọng nói cho đến hình thể là có thể biết.
Người này dường như là người đeo mặt nạ đồng màu xanh vào mấy ngày trước đó.
Nghĩ không ra đám người Địa Hành tộc này lại có thể cứu người ra được.
Không!
Không phải cứu ra.
Mà là đặc biệt cứu ra để tiến hành diệt khẩu.
"Hắc Thủy lão quái,
Các ngươi chẳng lẽ muốn xen vào chuyện của chưởng quỹ chúng ta sao?
Một tên Địa Hành tộc sắc mặt thay đổi, kinh thanh nói.
"Hừ!"
Dương Phóng phát ra tiếng hừ lạnh, ống tay áo trên người phất động, nói với giọng nói lạnh lùng: "Lão phu không có thời gian đi quan tâm đến chuyện của của các ngươi, lão phu chỉ quan tâm đến Long cốt và Hoàng Cực đan, hai món đồ này đều là lão phu bỏ ra giá tiền rất lớn mới đấu giá được, làm sao? Các ngươi bây giờ muốn nhận sao? Muốn lừa lão phu chỉ sợ còn không có dễ dàng như vậy!"
Mấy người của Địa Hành tộc sau khi nghe được lời này của Dương Phóng thì lập tức âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra là thế!
Lão quái này không phải tới lo chuyện bao đồng.
Thật đúng là dọa bọn họ phải giật mình.
Mấy người Địa Hành tộc đưa mắt nhìn nhau, ngay lập tức bắt đầu giao lưu nhanh chóng với nhau một cách kỳ lạ và khó đoán.
Một lát sau.
Một người Địa Hành tộc trong đó mở miệng cười nói: "Hắc Thủy lão quái, giao dịch hôm đó đã hết hiệu lực, tất cả mọi thứ đều được chưởng quỹ cho lấy đi, ngươi muốn có được, chỉ sợ phải chờ đợi thêm một đoạn thời gian, chờ đến thời điểm chưởng quỹ xác định khoảng thời gian giao dịch một lần nữa ngươi lại đi cạnh tranh như thế nào?"
"Ừm?"
Hai mắt Dương Phóng phát lạnh, quét mắt nhìn vào mấy người Địa Hành tộc trước mắt nói: "Ở trước mặt lão phu mà còn dám nói láo, Muốn chết phải không?"
Sắc mặt mấy người Địa Hành tộc lập tức thay đổi, vội vàng nhanh chóng lùi lại.
"Có ý gì?"
"Long cốt và Hoàng Cực đan rõ ràng ở gần đây, các ngươi dám lừa gạt ta nói bị chưởng quỹ của các ngươi lấy đi, xem ra, các ngươi thật không để lão phu vào trong mắt một chút nào!"
Dương Phóng nói với giọng điệu lãnh đạm, một cỗ uy áp khổng lồ mà đáng sợ trong nháy mắt lan tràn ra ngoài, trực tiếp bao phủ về phía mấy người Đại Hành tộc.
Sắc mặt mấy người Địa Hành tộc thay đổi, dọa đến sợ mất mật, thân thể đột nhiên nở rộ ánh sáng đen, vội vàng chui vào trong lòng đất mà đi với ý đồ chạy trốn.
Ầm ầm!
Bàn chân Dương Phóng giẫm mạnh một cái, lực lượng chấn động của Địa Mẫu đột nhiên lan tràn ra, dọc theo lòng đất đè ép và rung chuyển, để mấy người Địa Hành tộc vừa rồi đang định chạy trốn lập tức phát ra tiếng kêu thảm, phun ra máu tươi, thân thể hung hăng bắn ra khỏi lòng đất rơi đập vào trên mặt đất.
"Tha mạng, chuyện gì cũng có thể từ từ!"
"Hắc Thủy tiền bối, mau mau dừng tay!"
Mấy người của Địa Hành tộc vội vàng kinh hãi kêu to.
Dương Phóng phát ra tiếng hừ lạnh, ngay lập tức dừng lại.
Nếu không có chuyện gì xảy ra, Long cốt và hai bình Hoàng Cực đan kia chắc là vẫn như cũ được mấy người Địa Hành tộc này giấu vào bên trong lòng đất.
Dù sao chính mình trước đó là một đường theo mùi mà tới.
"Đừng tưởng rằng lão phu không dám giết người, có thể giết Đại Uyên quân thì cũng có thể giết các ngươi, độc của lão phu, cho dù ngươi trốn dưới đất cũng vô dụng, không tin, đại khái có thể thử một lần."
Dương Phóng nói với giọng điệu lãnh đạm, mở miệng nói: "Long cốt và Hoàng Cực đan ở đâu, ta bây giờ muốn nhìn thấy, lão phu sẽ không lấy không, nên giá bao nhiêu thì vẫn là giá bấy nhiêu."
"Hắc Thủy tiền bối tha mạng, tha mạng a, chúng ta không dám làm chủ, sau chuyện mấy ngày trước đó, chưởng quỹ của chúng ta vô cùng tức giận, bảo chúng ta tạm thời mang theo Long cốt và Hoàng Cực đan tiến hành giấu đi, cũng không có nói có tiếp tục bán hay không, chúng ta cần phải hỏi chưởng quỹ thì mới có thể làm ra quyết định."
Một người của Địa Hành tộc kinh hãi nói.
"Đánh rắm!"
Dương Phóng nói với giọng nói lạnh lùng, nói: "Nào có quy củ như vậy, những thứ lão phu đấu giá trước đó, các ngươi hiện tại không muốn hoàn tất giao dịch, thật sự cho rằng lão phu là có thể dễ bị lừa gạt hay sao?"
"Tiền bối tha mạng, chúng ta không dám, thực sự là không dám làm chủ a!"
"Đúng vậy a, tha mạng a, để cho chúng ta đi xin phép chưởng quỹ của chúng ta một chút!"
Mấy người của Địa Hành tộc đau khổ cầu xin tha mạng.
Hai mắt Dương Phóng phát lạnh, tay áo vung lên.
Ầm!
Thân thể của một người Địa Hành tộc đột nhiên bị hàn băng bao phủ, giống như hóa thành tượng băng vậy, trực tiếp bay tứ tung ra ngoài, hung hăng rơi đập vào nơi xa, trong nháy mắt chia năm xẻ bảy.
"Ta hỏi lại các ngươi một lần nữa, có giao ra hay không?"
Hắn nói với giọng lạnh lùng.
Đột nhiên!
Dương Phóng sinh ra cảm ứng, cau mày lại, một đôi ánh mắt đột nhiên quay đầu quét tới.
Chỉ thấy trong khu rừng sau lưng, một cái bóng đen vô cùng quỷ dị đang nhanh chóng lao ra, ở dưới sự chiếu rọi của ánh nắng mặt trời, vặn và vặn vẹo, không giống người thật, giống như một vệt tối, tốc độ cực nhanh.
Thời điểm sắp tới gần.
Một thanh trường kiếm đen nhánh quỷ dị đột nhiên xuất hiện, giống như tia chớp, chỉ thẳng vào phía mi tâm của Dương Phóng.
Dương Phóng không nghĩ ngợi chút nào, trường kiếm bên hông trong nháy mắt ra khỏi người, lôi quang chói mắt, nhanh chóng quét về phía trường kiếm của đối phương, chuẩn bị chém ngay cả người lẫn kiếm chém ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận