Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1066 - Đạo tiêu



Chương 1066 - Đạo tiêu




"Minh chủ có biết hung thủ hạ thủ hiện tại ở nơi nào hay không?"
Đột nhiên, một giọng nói già nua vang lên.
Người nói chuyện chính là lão nhân mặc trường quái màu vàng kim, mặt không biểu tình, mặt mũi nhăn nheo, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng hai màu càng cổ quái hơn.
Quách Vinh khẽ nhíu mày, một đôi mắt nhìn về phía thi thể nằm trên mặt đất, sâu trong mắt giống như có gợn sóng hiển hiện, lại giống như có mạng nhện dày đặc.
Một loạt tia sáng vô hình mà người bình thường khó nhìn thấy phát ra từ thi thể, dày đặc và phức tạp, kéo dài về phía xa, chìm vào nơi hư không không xác định.
"Tung tích của hung thủ ở phía bắc."
Quách Vinh trả lời.
"Phía bắc?"
Mọi người đều nhíu mày.
"Nếu như để cho người tìm về phía bắc, chắc chắn có thể tìm được tung tích."
Quách Vinh trả lời.
"Được, chờ các trưởng lão thảo luận kỹ càng sau mới quyết định chọn người, đồng thời phái người tọa trấn ở phía bắc, đề phòng Thiên Sát lâu tiếp tục giở trò."
Trích Tinh lão nhân nhỏ giọng mở miệng.
Những người khác thi nhau đồng ý.
Lại qua một khoảng thời gian.
Cuối cùng, hội nghị kết thúc.
Mọi ngời thi nhau rời đi.
···
Lúc chạng vạng tối.
Trong gian phòng rộng rãi
Dương Phóng ở lại một mình, cau mày, một mực im lặng.
Nhiệm vụ trấn thủ phía bắc, đề phòng Thiên Sát lâu thế mà cứ rơi vào trên đầu của mình như vậy.
Chức trưởng lão này quá không được người khác đánh giá cao.
Tuy nhiên!
Tọa trấn phía Bắc cũng có chỗ tốt chỗ xấu.
Chỗ tốt chính là tối thiểu không cần phải tiến về tiền tuyến.
Bây giờ thế công của mảng Khôn ngày càng mạnh hơn và đang dốc toàn lực tấn công mảng Càn, nếu như hắn không tọa trấn phương Bắc, vậy chắc chắn sẽ được phái đi tiền tuyến.
Khu vực tiền tuyến thế nhưng là muốn nguy hiểm hơn nhiều so với tọa trấn ở hậu phương.
Cũng loạn hơn nhiều!
"Lam trưởng lão, có lẽ ta không có đoán nhầm đi, ngươi và Hoàng thất dường như cũng không có quan hệ máu mủ gì."
Quách Vinh một mặt u ám, ngồi ngay ngắn ở trong phòng, âm thanh chậm chạp vang lên.
"Ừm?"
Dương Phóng nhướng mày, trong nháy mắt nhìn về phía Quách Vinh.
Chẳng lẽ hắn nhận ra lai lịch của mình rồi?
"Minh chủ, ta có phải là người của Hoàng thất hay không cũng không quan trọng, cho dù ta không có quan hệ huyết thống với Hoàng thất, nhưng chung quy là người của Thiên Long vực, đúng không?"
Dương Phóng mở miệng.
Quách Vinh hơi trầm mặc, một đôi con ngươi thâm thúy thần bí nhìn về phía Dương Phóng, đáy mắt lại hiện lên gợn sóng, giống như mạng nhện lan tràn.
Dương Phóng ngưng trọng trong lòng, trong nháy mắt lùi về phía sau, trên dưới toàn thân tập trung tinh thần đề phòng.
"Trên người của ngươi có Thần chủng phải không?"
Quách Vinh sầu muộn nói.
"Minh chủ giữ tại hạ lại chẳng lẽ chính là muốn hỏi chuyện này?"
Ánh mắt Dương Phóng ngưng trọng nhìn về phía Quách Vinh.
"Thật ra thì trên người của ta cũng có Thần chủng, chỉ là Thần chủng của ta hoàn toàn khác biệt với Thần chủng khác, Thần chủng ta nắm giữ tên là Nhân quả."
Quách Vinh trả lời.
"Nhân quả?"
Dương Phóng nhíu mày.
"Đúng vậy, bất kỳ kẻ nào, bất kỳ thứ gì, phàm là bị ta nhìn thoáng qua thì đều sẽ tìm nhân quả, tìm ra lai lịch của hắn, thậm chí phá vỡ nhân quả của người đó, khiến người ta trong nháy mắt trở về hoang phế."
Quách Vinh mở miệng nói.
Dương Phóng càng ngưng trọng hơn.
Phá vỡ nhân quả của người!
Đây chính là thủ đoạn mà hắn giết chết Môn chủ Vô Cực môn?
"Ta giữ ngươi ở đây là bởi vì ta phát hiện thể chất của ngươi giống với ta, đều là người được đánh giấu."
Quách Vinh sầu muộn thở dài.
"Người được đánh giấu?"
Dương Phóng lộ ra vẻ nghi hoặc, không rõ ý tứ của đối phương.
"Quách gia, từ xa xưa đã nắm giữ được Nhân Quả Thần chủng, sau đó thì truyền từ đời này sang đời khác, mỗi một đời gia chủ đều kế thừa Nhân quả, cho nên mỗi đời của Quách gia đều vô cùng hùng mạnh, có thể vững vàng trấn áp bốn thế lực lớn, tuy nhiên cũng chính bởi vì Nhân quả càng ngày càng thăm dò sâu hơn cũng khiến cho chúng ta càng ngày càng hiểu nhiều chuyện quỷ dị hơn, một trong số đó, chính là Đạo tiêu."
Quách Vinh trả lời.
"Chờ một chút, lực lượng Thần chủng không phải là không thể di chuyển sao? Vì sao các ngươi có thể truyền hết đời này đến đời khác?"
Dương Phóng đột nhiên hỏi.
"Thần chủng đúng là không thể thụ động di chuyển, nhưng lại không có nghĩa là không thể chủ động di chuyển."
Quách Vinh sầu muộn nói: "Nếu như ta chủ động bằng lòng, là có thể chuyển dời Thần chủng đến trên người ngươi, nhưng nếu ta không chủ động bằng lòng, cho dù ngươi thi triển bất kỳ thủ đoạn nào thì cũng chẳng có tác dụng nào."
"Có thể chủ động di chuyển?"
Dương Phóng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
"Đúng vậy, chỉ cần tâm trí ta chưa chết, lại là thật tình thật ý là có thể hoàn thành di chuyển."
Quách Vinh trả lời.
"Quách gia chúng ta trải qua hơn mười thế hệ, phát hiện Đạo tiêu, phát hiện ra sự quỷ dị trong thiên địa, lúc này mới bởi vậy mà mang tới thảm họa diệt môn cho Quách gia, bây giờ ta thấy được đánh giấu giống vậy trên người của ngươi, vận mệnh của ta và ngươi chắc chắn là giống nhau."
"Đạo tiêu? Này có nghĩa là gì?"
Dương Phóng lập tức mở miệng hỏi thăm.
"Tương tự như một loại dấu vết của một vị thần linh viễn cổ đi."
Quách Vinh vẻ mặt sầu muộn, tràn ngập u sầu và ảm đạm khó có thể miêu tả, thật thật giả giả, tiêu điều vắng lạnh nói: "Trên đời này có quá nhiều cấm kỵ, quá nhiều bí ẩn, có nhiều thứ không thể truy cứu ra nguyên do, Quách gia chính là không cam lòng cô quạnh, trải qua hơn mười thế hệ đều đang truy tìm nhân quả thần linh, kết quả lại phát hiện cấm kỵ trong thiên địa, cho nên mới gặp phải kiếp nạn."
P/S: Ta thích nào ... chương 4



Bạn cần đăng nhập để bình luận