Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 276: Bắt cóc Bạch Lộc

Dưới ánh nến chập chờn, khuôn mặt của tất cả bọn họ đều lộ ra vẻ âm u dị thường.
Nếu như có người quen tại đây, chắc chắn có thể liếc mắt là nhận ra được những người này.
Bọn họ, chính là người đương nhiệm cầm quyền của các môn phái lớn các đại gia tộc lớn.
Chỉ là vào giờ khắc này, sắc mặt bọn họ đều yêu dị, đồng tử đen nhánh, hoàn toàn khác biệt với trước kia.
Đều không ngoại lệ, tất cả đều nhận lấy sự ảnh hưởng tới từ Tà Mẫu.
Hứa Như Thiên lợi dụng thân phận bề ngoài của mình để lừa lần lượt từng nhân vật cốt cán của từng môn phái và gia tộc ra, sau đó lợi dụng Tà Mẫu tới khống chế từng người một cho đến khi hoàn toàn khống chế được người thực sự nắm quyền.
Hơn nữa lần náo động trước đó, chưởng môn, gia chủ của các môn phái lớn gia tộc lớn trên cơ bản đều đã chết thảm, người mới lên nhậm chức cầm quyền thực lực không đủ, cho nên hắn khống chế lại cũng không gặp phải khó khăn gì cho lắm.
"Chủ thượng, Trần Thi Nghiên của Thập Tự môn ta có giao tình với Nhậm Quân, ta từng tận mắt nhìn thấy, Nhậm Quân không chỉ một lần tới tìm nàng ta, đúng rồi, sau mấy ngày Đạo đồ bị mất trộm, có một nhóm người rất đông tới nương nhờ vào Trần Thi Nghiên."
Đột nhiên, một người đàn ông trung niên trong đó nhỏ giọng nói.
Hắn là người cầm lái của Diệp gia một trong tứ đại gia tộc của Thập Tự môn.
Sau khi môn chủ Thập Tự môn chết thảm, gia chủ Diệp gia tạm thời tiếp nhận chức vị môn chủ Thập Tự môn.
"Ồ?"
Ánh mắt bóng người màu đen khẽ động, nói: "Tối nay ngươi đưa Trần Thi Nghiên và tất cả đám người kia tới đây cho ta!"
"Vâng, chủ thượng!"
"Ừm, hành động đi!"
Bóng người màu đen nói.
Xoát!
Mọi người nhanh chóng tản ra, biến mất không thấy gì nữa.
. . .
Sau khoảng thời gian nửa đêm.
Trên người Dương Phóng nhễ nhại mồ hôi, lại dừng lại lần nữa nhìn về phía bảng thông tin, lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Bằng Hư Lâm Không bộ tầng thứ nhất 200/600.
"Quá chậm, cứ như thế này thì xem ra ít nhất cũng phải ba bốn cái buổi tối mới có thể luyện qua tầng thứ nhất."
Nếu như có thể không đi làm thì tốt.
Không đi làm thì chỉ mất hai ngày là có thể tu luyện qua tầng thứ nhất.
Công việc ở thế giới hiện thực đã được hắn xin nghỉ, ai có thể nghĩ tới đi tới thế giới bên này vậy mà vẫn còn phải tiếp tục đi làm.
Mắt thấy lúc này đã qua giờ sửu, Dương Phóng khẽ lắc đầu, đi về phía gian phòng.
Trong đầu hắn lần nữa không tự kiềm chế được mà hồi tưởng lại cảnh tượng ban ngày.
Bạch Lộc. . .
Hắn và mình có quen thuộc như vậy sao?
Cứ lặp đi lặp lại mời chính mình nhiều lần như vậy!
Hơn nữa!
Nụ cười của mọi người vào lúc đó trông rất quỷ dị ...
Dương Phóng như có điều suy nghĩ.
Quay người đóng cửa phòng lại.
Ở trước khi đi ngủ, hắn lấy ra một loại dược vật bổ dưỡng tinh thần tên là Tử Kinh thảo và bắt đầu đun sôi.
Trong mấy ngày này, mỗi ngày uống vào loại dược vật bổ dưỡng tinh thần này chính là mất đi một khoản tiền rất lớn.
Dược vật tác dụng đối với tinh thần thế nhưng là muốn đắt đỏ hơn nhiều so với dược vật thông thường khác.
. . .
Vào buổi sáng ngày hôm sau.
Bên trong Hồi Xuân đường.
Mấy tên đại phu vừa mỉm cười trò chuyện với nhau, vừa thay đổi dược liệu cho những tên Hắc Long quân bị thương kia.
Biểu hiện của mọi người hôm nay rất khác so với ngày hôm qua.
Nụ cười trên khuôn mặt của mọi người ngày hôm qua trông thật 'giả tạo'.
Nhưng nụ cười trên khuôn mặt bọn họ hôm nay đã không còn khác thường nữa.
Ngay cả với Bạch Lộc, cũng không còn tiếp tục mời mọc Dương Phóng nữa mà chỉ mỉm cười và bận rộn với công việc của mình.
Có thể nhìn ra được, hôm nay mọi người có vẻ như rất vui vẻ.
Đúng!
Vui vẻ.
Dương Phóng cau mày lại, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy càng quái dị hơn.
"Mọi người, buổi tối ngày hôm nay, Tổng binh đại nhân sẽ mở tiệc chiêu đãi các thế lực lớn trong thành đúng không?"
Bạch Lộc đột nhiên mở miệng cười nói.
"Đúng vậy, các môn phái lớn và các gia tộc lớn đều đã được mời."
Trình đại phu cười nói.
"Ừm, chuyện tốt, thật đúng là chuyện tốt a."
Bạch Lộc cười ha ha mà nói.
Những đại phu còn lại cũng đều cười theo.
. . .
Thời gian cả một ngày làm việc đã trôi qua.
Mặt trời xuống núi.
Dương Phóng hết giờ làm việc như bình thường, khi đi ngang qua cổng tổng bộ Hắc Long quân, có thể nhìn thấy rõ ràng những chiếc ghế kiệu được đậu ở trước cổng chính của Hắc Long quân.
Từng người một, những nhân vật lớn bước ra khỏi kiệu, trò chuyện cười nói vui vẻ rồi đi về phía tổng bộ Hắc Long quân.
"Chắc là sẽ không có chuyện gì xảy ra đi."
Dương Phóng suy tư.
Một lát sau.
Hắn còn cảm thấy không quá yên tâm, thân hình nhoáng lên một cái liền rời đi nơi đây, lặng lẽ đi theo đằng sau lưng Bạch Lộc.
Nếu như có gì đó bất thường, bắt Bạch Lộc lại ép hỏi một chút là được rồi.
Gia hỏa này năm lần bảy lượt mời chính mình ra ngoài uống rượu, hơn nữa mỗi lần mời trên mặt đều nở ra nụ cười cổ quái.
Thấy thế nào cũng cảm thấy không được thích hợp cho lắm.
Như thể đang muốn làm chuyện gì mờ ám với hắn vậy!
Sâu trong con hẻm nhỏ.
Với nụ cười mỉm trên môi, Bạch Lộc đi xa một đoạn đường.
Phịch!
Một tiếng vang trầm truyền ra.
Phần gáy của Bạch Lộc tê rần, vẻ mặt ngốc trệ, sau đó hoàn cảnh trước mắt nhanh chóng biến thành màu đen rồi lập tức ngã nhào xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Một cái bóng đen không nói một lời, mang thân thể của hắn đi giống như đang xách một con chó chết vậy, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Không bao lâu sau.
Trong một cái sân nhà khuất nẻo.
Dương Phóng mặc áo đen đeo khăn bịt mặt, bàn tay to tát cho Bạch Lộc tỉnh lại, một đôi mắt lãnh đạm tới đáng sợ nhìn chằm chặp vào Bạch Lộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận