Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 461: Mặt nạ ... Thanh Long hội ...

Tần Thiên Liệt điên cuồng phun ra máu tưới, toàn bộ phần sau lưng của hắn gần như đều bị một chưởng xuyên qua, hoàn toàn lõm xuống dưới, thân thể vốn căng phồng của hắn trực tiếp dán vào vách núi trước mặt, chạm vào một cái, chấn động đến toàn bộ vách núi lập tức lõm vào.
Không biết có bao nhiêu đá vụn bay ra bừa bãi.
Xuy xuy xuy!
Long trảo dữ tợn hung hăng chộp vào phần lưng của Tần Thiên Liệt, đang liên tục không ngừng hấp thu lực lượng trong cơ thể hắn.
Tần Thiên Liệt vẻ mặt thống khổ, cả người bị lực lượng của Dương Phóng hung hăng ghì chặt vào trên vách núi, quả thực động cũng không thể động được chút nào.
A!
Trong miệng của hắn phát ra từng tiếng kêu to thê thảm mà thống khổ, hai tay hai chân giãy giụa điên cuồng.
Nhưng nguyên vẹn không có một chút tác dụng nào.
Toàn bộ thân hình nhanh chóng khô quắt khô queo lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Xoát!
Trong nháy mắt.
Tần Thiên Liệt thanh âm suy yếu rồi hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại nơi lồng ngực mơ hồ phập phồng, cả người giống như hóa thành một cái thây khô da bọc xương vậy.
Dương Phóng vẻ mặt lạnh lùng, lập tức rút bàn tay về.
Lạch cạch!
Thân thể Tần Thiên Liệt từ giữa không trung rơi xuống, đập vào trên mặt đất, khu vực chỗ ngực một trống một lõm, hít thở khó khăn.
Lực lượng sinh mệnh kinh khủng của cao thủ Siêu phẩm đệ nhị quan được thể hiện ra một lần nữa!
Bị hút thành như vậy rồi mà vẫn còn chưa có lập tức chết thảm!
Trong đầu Dương Phóng lại xuất hiện một luồng khí tức khát máu nồng đậm, cực kỳ cuồng bạo, kèm theo những tiếng long ngâm, dường như có một con cự thú cực kỳ hung ác đang khuấy động trong đầu hắn, muốn tác động và khống chế thần chí của hắn, điều khiển hắn tới tiến hành giết người lần nữa.
"Cút! (Cổn!)"
Dương Phóng gầm lên giận dữ, phát động Lôi âm.
Ầm ầm!
Đầu óc tỉnh táo lại lần nữa.
Ý chí khát máu bắt đầu tiêu tan nhanh chóng, lùi vào bên trong Long trảo một lần nữa.
Giờ phút này, những làn sóng ấm áp và mạnh mẽ đáng sợ bắt đầu liên tục không ngừng tuôn ra từ trong Long trảo, trùng trùng điệp điệp, phản hồi về phía toàn thân Dương Phóng.
Dương Phương vẻ mặt trầm mặc, trong lòng thầm hiểu.
Sau đó một đôi ánh mắt nhìn về phía Tần Thiên Liệt nằm trên mặt đất, cúi người, bắt đầu lục lọi trên người Tần Thiên Liệt.
Một lát sau, lục được một túi tiền, cất vào trong ngực.
Sau đó nhìn vào khuôn mặt của Tần Thiên Liệt, lạnh lùng nói, "Tần hội trưởng, ngươi thua rồi!"
Tạp sát!
Vươn bàn tay ra, lập tức bẻ gãy cổ Tần Thiên Liệt.
"Ừm?"
Đột nhiên, Dương Phóng nhướng mày lại, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Trên dưới toàn thân Tần Thiên Liệt tất cả đều đã khô quắt lại, duy chỉ có khuôn mặt vẫn còn hoàn hảo không chịu chút tổn hại nào.
Giống như không bị ảnh hưởng.
Tay trái của hắn nắn qua nắn lại ở trên mặt Tần Thiên Liệt, một lát sau, vẻ mặt khẽ động, lập tức từ bên tai dùng sức xé ra.
Xoẹt!
Một tấm mặt nạ da người hoàn hảo được Dương Phóng bóc ra.
Dương Phóng nhìn chăm chú vào chiếc mặt nạ trong tay, sau đó nhìn về phía khuôn mặt Tần Thiên Liệt, đột nhiên lộ ra một chút kinh ngạc.
Cũng không phải là bởi vì có một khuôn mặt xa lạ thứ hai dưới mặt nạ của Tần Thiên Liệt.
Khuôn mặt thật của Tần Thiên Liệt cùng với chiếc mặt nạ da người sau khi đeo lên, gần như không khác nhau.
Chỗ khác duy nhất chính là trên mặt hắn có rất nhiều vết sẹo, rắc rối phức tạp.
Trông dáng vẻ, dường như khuôn mặt đã từng bị hủy dung một lần!
Đây mới là nguyên nhân hắn đeo mặt nạ da người lên!
"Mặt nạ ... Thanh Long hội ..."
Dương Phóng thầm nghĩ trong lòng.
Dần dần, một ý tưởng táo bạo nảy ra.
. . .
Trong rừng.
Dương Phóng lấy Hóa Thi thủy ra, tưới vào trên mặt và thân thể của Tần Thiên Liệt, phát ra tiếng kêu xèo xèo và khói xanh bốc lên.
Một luồng mùi khó tả tỏa ra từ đây.
Qua một lúc lâu sau.
Dương Phóng cuối cùng mới dừng lại.
Tất cả những gì còn lại trước mặt hắn là một bộ xương trắng tả tơi.
Không còn bất kỳ hình tượng nào nữa.
Dương Phóng thu hồi Hóa Thi thủy, đứng tại chỗ, không động đậy, tiếp tục cảm nhận lực lượng vô hình truyền đến từ bên trong Long trảo.
Không hổ là cao thủ Siêu phẩm đệ nhị quan.
Phải qua ước chừng nửa canh giờ, lực lượng truyền đến từ bên trong Long trảo cuối cùng mới bắt đầu dần dần yếu đi.
Ngay vào lúc Dương Phóng chuẩn bị ép Long trảo ra.
Đột nhiên, lại xuất hiện dị biến.
Ầm!
Ý chí bạo ngược và khát máu, cuộn trào giống như một dòng nước lũ, lại bùng phát ra từ lòng bàn tay phải một lần nữa, trùng trùng điệp điệp, kinh khủng khó lường, lần này càng kinh khủng hơn so với bất cứ lúc nào.
Dường như dòng nước lũ bị kìm nén bấy lâu, bẻ gãy nghiền nát muốn chiếm đoạt ý thức của Dương Phóng.
Dương Phóng thầm giật mình, gần như ngay lập tức sử dụng Lôi âm.
"Rống!"
Một âm thanh đáng sợ vang vọng trong rừng.
Ầm ầm!
Kinh thiên động địa, giống như lôi đình.
Thiên uy cuồn cuôn· chấn động và dâng trào trong đầu hắn, va chạm với cỗ ý chí khát máu đáng sợ kia.
Kéo dài tới khoảng chừng lửa phút.
Loại ý chí này mới tiêu tán lần nữa, nhanh chóng rút về.
Vẻ mặt Dương Phóng trắng bệch, thở hổn hển, lập tức ép Long trảo ra lần nữa, ánh sáng lóe lên, móng vuốt đen nhánh lãnh đạm lần nữa hiện lên ở trong lòng bàn tay hắn, năm cái móng tay sắc bén tràn ngập từng tia sát khí lãnh đạm.
"Lực lượng Long hồn mạnh lên."
Hắn lẩm bẩm trong miệng.
Vừa rồi thiếu chút nữa thì lại bị khống chế một lần nữa.
Long hồn này quả thực một chút cơ hội cũng không muốn buông tha.
Vừa mới tiêu hóa Tần Thiên Liệt đã lập tức cho mình một chiêu như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận