Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 616: Đối chiến Bàng Vạn Chung

"Nghe này, ta không muốn đối địch với ngươi, chỉ muốn rời khỏi nơi này, các ngươi muốn đối phó những người khác thì tùy các ngươi, đừng có lại tiếp tục làm phiền tới ta!"
Dương Phóng nói với giọng nói khàn khàn.
Trong chiến đấu vừa rồi, hắn đã không chỉ một lần nói ra lời nói như vậy, chỉ là đối phương giống như hoàn toàn bị điên lên rồi, đang liên tục nhào tới.
Căn bản không nghe vào.
"Hắc Thủy lão quái, hôm nay ngươi hạ độc chết vô số cao thủ Đại Uyên quân ta, nếu như Đại Uyên quân không bắt ngươi lại, Đại Uyên quân sẽ không còn mặt mũi nào đối với thiên hạ, ngươi chết đi cho ta!"
Người đàn ông áo bào trắng gầm thét, tiếp tục nhào về phía Dương Phóng.
Chân khí hắn tu luyện có hơi cổ quái.
Từng tia từng tia giống như là cương châm (kim thép) vậy.
Mỗi một chiêu đánh ra đều có thể thấu thể mà qua, chui vào trong cơ thể con người.
Chỉ cần điểm này đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với Nhiếp Viễn mới chết vừa rồi.
Một câu thôi, võ học trong quân quả thực xa không phải võ học giang hồ bình thường là có khả năng so sánh.
Chẳng trách Đại Uyên vương triều có thể trấn áp được Kình Thiên vực!
Giống như Nhiếp Viễn vừa rồi, chắc chỉ vừa mới tham gia, xem như chưa phải thực sự là người trong triều đình.
"Ngươi đã muốn chết, vậy ta thành toàn cho ngươi!"
Dương Phóng âm trầm xuống.
Hắn cho tới nay chỉ đang vận dụng Lôi âm Hô Hấp pháp, Hàn Băng Liệt Hỏa kình.
Long trảo, phi phong, Chiến giáp, ba con át chủ bài này tất cả đều chưa dùng.
Giờ phút này đứng ở trước sự điên cuồng của người đàn ông áo bào trắng, trên người hắn đột nhiên sát khí cuộn trào mãnh liệt, toàn bộ tay phải vặn và vặn vẹo, đang nhanh chóng biến lớn.
Ngay sau đó, vảy giáp hiển hiện, năm ngón tay sắc bén.
Ầm!
Thân thể Dương Phóng lóe lên, Long trảo kinh khủng mang theo lực lượng hỏa diễm và lôi điện dày đặc va chạm với người đàn ông áo bào trắng một lần nữa, cùng lúc đó, Dương Phóng đột nhiên quát một cái.
"Rống!"
Lại là Lôi âm được phát ra.
Phốc phốc!
Người đàn ông mặc áo bào trắng phọt máu tươi, thân thể bay ngược ra ngoài, toàn bộ cánh tay lập tức bị đánh gãy xương, ngay cả bả vai cũng bị quét trúng, lập tức khô quắt lại, lõm xuống dưới.
Toàn bộ vai phải, cánh tay phải giống như bay hơi vậy, chớp mắt khô héo nhăn nheo.
Hung hăng rơi đập vào nơi xa.
Đúng vào lúc này!
Dương Phóng nhướng mày, nhạy cảm cảm nhận được một loại khí tức vô cùng khác thường đang cực tốc lao tới từ đằng sau.
Giống như một con quái vật đẫm máu, khiến hắn cũng nhịn không được mà dựng tóc gáy lên.
Hắn đột nhiên quay đầu.
Chỉ thấy Bàng Vạn Chung giống như quái vật màu vàng kim, chiều cao hơn năm mét, khí tức kinh khủng, kéo lấy Tấn Thiết chùy to lớn, trực tiếp hung hăng nhào về phía Dương Phóng
Vẻ mặt dữ tợn, nổi lên gân xanh.
Vừa tới đã lập tức quát lớn, trên dưới toàn thân ánh sáng vàng chói mắt.
"Chết đi cho ta!"
Ầm ầm!
Toàn bộ Tấn Thiết chùy to lớn ngay lập tức biến thành màu vàng kim nhạt, mang theo khí tức vô cùng kinh khủng, trong nháy mắt hung hăng đánh về phía Dương Phóng.
Dương Phóng không nghĩ ngợi chút nào, Thị Huyết Phi phong trong nháy mắt xuất hiện ở sau lưng hắn.
Thân thể lóe lên.
Lập tức lấy một loại tốc độ khó có thể tin mà hiện lên, vèo một cái nhanh chóng né tránh một đòn kinh khủng của Bàng Vạn Chung.
Mặc dù vậy, thời điểm Dương Phóng xuất hiện ở phía xa, vẫn cảm nhận được một cỗ lực lượng chấn động vô cùng kinh khủng, dọc theo mắt đất dũng mãnh nhanh chóng hướng về phía thân thể của mình, chấn động đến khí huyết của hắn quay cuồng, thân thể tê dại.
Hắn kinh hãi trong lòng.
Gia hỏa này kinh khủng tới như thế!
Lấy tốc độ của Thị Huyết Phi phong vậy mà cũng bị chấn động đến thân thể khó chịu!
Một chùy của Bàng Vạn Chung nện vào trên mặt đất, toàn bộ mặt đất đều đang chấn động rì rào mãnh liệt, lập tức xuất hiện lít nha lít nhít vô số vết nứt.
Không đếm nổi có bao nhiêu cục đá đang bay múa lung tung.
Sắc mặt hắn hung hãn, giống như một con sư tử hoang dã, nhấc Tấn Thiết chùy lên lần nữa.
Thân thể kinh khủng cao hơn năm mét, ẩn chứa uy lực khó nói nên lời.
Dưới làn da màu vàng óng, giống như mỗi một khối huyết nhục đều tràn ngập lực lượng cuồng dã.
"Đồ đáng chết, giết nhiều thuộc hạ của ta như vậy, hôm nay ta muốn nuốt sống ngươi từng ngụm một!"
Giọng nói của Bàng Vạn Chung vô cùng kinh khủng, hai mắt cực lớn, nhiếp tâm hồn người, gắt gao nhìn chằm chằm vào Dương Phóng.
Dương Phóng cau mày lại, phi phong tung bay sau lưng.
"Ta đã không chỉ nhắc nhở các ngươi một lần, ta chỉ muốn rời khỏi nơi đây, không có ý là địch, là chính các ngươi hết lần này tới lần khác muốn ngăn cản!"
"Đậu xanh rau muống!"
Bàng Vạn Chung gầm thét, mặt hiện dữ tợn, nói: "Các ngươi có ý đồ mưu phản, tất cả đều là chết chưa hết tội, không chỉ không chủ động buông bỏ vũ khí xuống mà còn dám hạ độc chết Đại Uyên quân, loại tội nghiệt này, đủ tru di cửu tộc nhà ngươi, hôm nay, ai cũng không cứu được ngươi, là Bàng Vạn Chung ta chính miệng nói, ngay cả Hoàng đế cũng không bảo vệ được ngươi."
"Bàng Vạn Chung, người khác sợ ngươi, Hắc Thủy lão quái ta lại không sợ ngươi!"
Dương Phóng sắc mặt âm trầm.
"Hắc hắc, vô danh tiểu tốt, cái thứ giống như chuột mà cũng dám nói chuyện ở trước mặt ta?"
Trên khuôn mặt dữ tợn của Bàng Vạn Chung lộ ra vẻ hận ý thật sâu, nói: "Để cho ta xem một chút, ngươi cái con chuột này đến cùng có lực lượng như thế nào, không phải ngươi rất biết phóng độc sao? Đến độc đi, chuột nhắt đáng thương lại đáng hận, ta muốn xé tan xác ngươi ra!"
Hắn kéo lấy Tấn Thiết chùy to lớn, thân thể giống như Kim Cương Ma khu vậy.
Từng bước một đi về phía Dương Phóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận