Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 657: Phần thứ ba của tấm Đạo đồ này là ở trên người của hắn?

Sau đó Diệp Trần cười khổ lắc đầu nói: "Không có, Đạo đồ quan trọng như vậy, tiểu tử có tài đức gì có thể đạt được?"
"Đã không có, tại sao nói thứ này rất quan trọng đối với ngươi?"
Dương Phóng hoài nghi.
"Ta ··· "
Diệp Trần á khẩu không trả lời được.
Nữ tử thần bí ở trong cơ thể của hắn cũng không nhịn được mà khẽ lắc đầu.
Diệp Trần chung quy là còn quá trẻ tuổi một chút.
Hơn nữa làm việc quá mức xúc động.
Diệp Trần âm trầm một lát, mở miệng nói: "Tiền bối, nói thật đi, thứ này hôm nay với ta mà nói là tình thế bắt buộc, còn xin ngài đừng làm khó ta, bằng không ta chỉ sợ sẽ cưỡng ép mang nó đi!"
"Ừm?"
Dương Phóng nhướng mày, hơi ngạc nhiên.
Thật sự là thú vị.
Hôm nay hắn thế mà bị người uy hiếp?
Hơn nữa còn là một tên Siêu phẩm đệ tam quan?
Đúng lúc này, bóng người nơi xa lóe lên, người đàn ông đeo mặt nạ rồng màu xanh vừa mới rời đi lúc này thì giờ đã quay trở lại, trong tay đã bắt được một con lợn rừng, nhìn về phía Dương Phóng, nói: "Bằng hữu, ta đã cho con lợn rừng nay ăn kịch độc vào trong người, nếu như ngươi có thể hóa giải vậy tấm Đạo đồ không trọn vẹn này ta cho ngươi!"
Hắn nói xong lập tức ném con lợn rừng trên người trúng kịch độc xuống đất.
Con lợn rừng này cực kỳ to béo, ít nhất cũng phải hơn ba trăm cân, toàn thân rậm rạp lông đen, từng cọng lông vuốt ngược ra đằng sau, giống như thép nguội vậy, vào lúc này trông nó cực kỳ thống khổ nằm rạp trên mặt đất ủn ỉn mua hành cho tôi.
Dương Phóng nghe thấy vậy, không tiếp tục để ý tới Diệp Trần, trực tiếp lấy ra một bình sứ nhỏ khác, mở nắp ra, đưa mùi hương vào bên trong vào mũi lợn rừng đó, mặc cho lợn rừng đó hít vào.
Sau đó lại lấy bình sứ thứ hai ra, lập tức rót toàn bộ vào trong miệng con lợn rừng.
Làm xong những chuyện này, hắn thu bình sứ lại, lặng lẽ nhìn về phía lợn rừng.
Chỉ thấy lợn rừng ban đầu còn cực kỳ thống khổ, nằm trên mặt đất không thể động đậy, nhưng trong nháy mắt thế mà đã khôi phục một cách nhanh chóng, tiếng rên rỉ ủn ỉn cũng nhỏ đi rất nhiều.
Sau đó lập tức bò dậy, lập tức dùng một loại tốc độ cực nhanh chạy nhanh về phía phương hướng nơi xa mà đi.
Người đàn ông đeo mặt nạ rồng màu xanh lập tức trợn mắt há hốc mồm, trong lòng kinh hãi.
Sau đó là hít thở dồn dập, cực kỳ kích động nhìn về phía Dương Phóng.
"Bằng hữu, ta bằng lòng giao dịch cùng với ngươi!"
Hắn không kịp chờ đợi mở miệng nói.
Không có ai biết trong khoảng thời gian vừa qua hắn vì chuyện nữ nhi của mình mà bảo ra bao nhiêu tinh thần.
Gia hỏa trước mắt này thế mà lại có thuốc giải!
Chuyện này không thể nghi ngờ đã khiến cho hắn trở nên vô cùng kích động.
Diệp Trần ở một bên thay đổi sắc mặt, nắm đấm trong nháy mắt nắm chặt lại.
"Lão sư, xem ra chúng ta thật sự phải động thủ."
Hắn âm thầm nói.
Dương Phóng mỉm cười, nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt, nói: "Có thể, có điều trước tiên ta phải kiểm tra thứ trong tay ngươi có phải là Đạo đồ thật hay không."
"Được."
Người đàn ông đeo mặt nạ rồng màu xanh cắn răng một cái, lập tức ném tấm da thú không trọn vẹn kia ra.
Diệp Trần đột nhiên biến sắc, thiếu chút nữa nhịn không được mà xuất thủ cướp đoạt.
Nhưng nghĩ đến hai người trước mắt đều là cao thủ Thánh Linh cảnh nên đành phải nghiến răng nhẫn nại.
Dương Phóng một phát bắt được tấm da thú không trọn vẹn, mở nó ra xem, ánh mắt khẽ liếc nhìn.
Chẳng mấy chốc đã lộ ra vẻ mặt khác thường.
Phần Đạo đồ không trọn vẹn này quả nhiên là một phần còn thiếu của Đạo đồ không trọn vẹn trong tay hắn.
Tuy nhiên!
Lại không cách nào ghép thành một phần Đạo đồ hoàn chỉnh.
Nói cho đúng thì chắc là còn có một phần nữa thất lạc bên ngoài.
Hắn quan sát vết rách cẩn thận, phát hiện vết rách này cực kỳ cũ kỹ, màu sắc cũng cũ kỹ, chứng tỏ tấm da thú này đã bị người cắt ra trước đó.
Tuyệt không phải người đàn ông trước mặt này làm ra cách đây không lâu.
Trong lòng của hắn như có điều suy nghĩ, đột nhiên nhìn thoáng qua Diệp Trần ở bên cạnh.
Chẳng lẽ ...
Phần thứ ba của tấm Đạo đồ này là ở trên người của hắn?
Nếu không, vừa rồi hắn vội vàng như vậy làm cái gì?
Hơn nữa, thân phận của người này cũng có hơi cổ quái ...
Ở vào thời điểm hắn quan sát Diệp Trần, Diệp Trần cũng đang quan sát Dương Phóng.
Chỉ là thấy Dương Phóng nhìn vào hắn, Diệp Trần chẳng mấy chốc đã thu hồi ánh mắt, trên mặt lộ ra vẻ bình tĩnh.
"Được, có thể giao dịch!"
Dương Phóng thu hồi ánh mắt, vung tay lên ném hai bình sứ trong tay cho người đàn ông đeo mặt nạ rồng xanh, nói ra: "Một bình đặt vào giữa mũi để nàng ta ngửi, một bình uống vào trong cơ thể!"
"Đa tạ bằng hữu."
Người đàn ông đeo mặt nạ màu xanh vô cùng kích động, lập tức nhận lấy bình ngọc, lập tức ôm quyền mở miệng nói.
Hắn ngay cả tâm trạng bày quán bán hàng cũng không còn, lập tức vô cùng lo lắng lao nhanh về phía phương hướng nơi xa, thân pháp chớp lên liên tục, trong nháy mắt biến không không thấy gì nữa.
Dương Phóng khẽ lắc đầu, nhìn thoáng qua tấm da thú trong tay một lần nữa, lập tức quay người rời đi, đi về phía những gian hàng khác.
Diệp Trần không nói một lời, chăm chú nhìn vào bóng lưng của Dương Phóng.
···
Sau đó.
Dương Phóng một đường đi dạo, ánh mắt liếc nhìn mọi vật phẩm trên các quầy hàng ở khắp nơi, ý đồ có thể tiếp tục nhặt nhạnh được chỗ tốt, tuy nhiên đáng tiếc là những thứ hắn nhìn thấy sau đó phần lớn đều là những thứ hắn không có hứng thú.
Mặc dù thực sự xuất hiện không ít thứ hiếm lạ, tuy nhiên chẳng có tác dụng gì đối với hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận