Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 982 - Thương thế của ngươi như thế nào?



Chương 982 - Thương thế của ngươi như thế nào?




"Không phải, tuyệt đối không phải."
Huyền Long đạo nhân lập tức lắc đầu, nói: "Đồng bạn thứ hai của chúng ta chết mất trước đó là đột nhiên biến thành da người, toàn bộ xương cốt máu thịt đều biến mất, loại thủ đoạn đó hoàn toàn khác biệt với hai kẻ đuổi giết sau đó, nếu như hai kẻ đuổi giết đó mà có được loại thủ đoạn này, vậy ta chắc chắn cũng không có khả năng còn sống nữa."
"Nói như vậy là có hai cái thế lực khác biệt đang ra tay với các ngươi?"
Dương Phóng hỏi.
"Đúng vậy."
Huyền Long đạo nhân thay đổi sắc mặt, gật đầu nói.
Thế lực thứ nhất, không thể nghi ngờ chính là loại tồn tài kinh khủng khiến cho người ta đột nhiên hóa thành da người, cốt nhục nhục tan rã, loại tồn tại này cũng không phải chỉ nhằm vào riêng Địa Phủ, mà những cao thủ khác cũng đều có người chết như vậy.
Nhưng thế lực thứ hai thì đặc biệt nhằm vào Địa Phủ!
"Ngô Ba còn sống không?"
Dương Phóng hỏi.
"Còn sống, bốn người chúng ta lúc hành động trước đó, ngoại trừ để lại Hồn đăng của hai bên ra, còn sử dụng một loại bột phấn vô hình, lưu lại dấu vết trên người, để sau này lỡ có chuyện gì thì có thể lần ra dấu vết, Hồn đăng của Ngô Ba cho đến bây giờ còn chưa có bị tắt."
Huyền Long đạo nhân nói.
"Vậy có thể truy tung được hắn không?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Hiện tại còn chưa thể."
Huyền Long đạo nhân cười khổ lần nữa, nói: "Khoảng cách giữa ta và Ngô Ba bây giờ chắc đã rất xa, trước đó ta từng thử qua một lần, loại bột phấn đó chỉ có Kim Giáp trùng mới có thể ngửi được, nhưng lúc ta thả Kim Giáp trùng ra, Kim Giáp trùng lại không có bất kỳ phản ứng nào, điều này nói rõ khoảng cách giữa ta và hắn bây giờ chắc chắn đã rất xa, lại hoặc là mùi trên người hắn bị che giấu."
"Giao Kim Giáp trùng ra cho ta đi, mặt khác loại bột phấn đó cũng lấy ra cho ta xem một chút."
Dương Phóng hỏi.
"Vâng, Tôn giả."
Huyền Long đạo nhân lập tức lấy ra hai cái bình ngọc có màu sắc khác nhau.
Một lớn một nhỏ.
Một đỏ một xanh.
Trong đó bên trong bình lớn màu đỏ chứa một loại bọ cánh cứng quỷ dị, to bằng móng tay đang ở bên trong còn, trông con bọ tràn đầy sức sống.
"Loại tiếng sáo kia cứ ba ngày xuất hiện một lần, lần xuất hiện trước đó là vào lúc nào?"
Dương Phóng hỏi.
"Ngay ở hai ngày trước, tính toán thời gian chắc là sẽ xuất hiện một lần nữa vào buổi tối ngày mai."
Huyền Long đạo nhân nói: "Tôn giả, ta nghe huynh ta nói rằng, ngày càng có nhiều cường giả bị tiếng sáo thu hút trong hai ngày qua, ngay cả quân đội, Diệt Tà minh, tổ chức Tà Đạo cũng phái người tới, chắc hẳn có bí mật nào đó mà chúng ta không biết ở đằng sau tiếng sáo đó."
Hắn có lòng muốn để Dương Phóng tiến hành truy tung, tra đến cùng.
Tuy rằng bọn họ chỉ là thành viên vòng ngoài của Địa Phủ, nhưng cũng chưa từng bị thua thiệt lớn như vậy.
"Yên tâm, ta đến đây chính là để theo dõi việc này."
Dương Phóng gật đầu, nói: "Mấy người ra tay với các ngươi kia, có lai lịch gì, ngươi có manh mối gì không?"
"Không có, chỉ biết thực lực hơn xa chúng ta, chúng ta ngày đó vội vàng chạy trốn, căn bản không dám suy nghĩ nhiều."
Huyền Long đạo nhân cay đắng nói.
Dương Phóng nhíu mày, đột nhiên nhìn thoáng qua Huyền Long đạo nhân, nói: "Thương thế của ngươi như thế nào?"
"Còn chưa khôi phục, phải chờ một đoạn thời gian nữa."
Huyền Long đạo nhân nói.
"Nhắm hai mắt, ngũ tâm triều thiên (một tư thế ngồi trong tu luyện của Đạo gia)."
Dương Phóng mở miệng nói.
"Vâng, Tôn giả!"
Huyền Long đạo nhân lập tức làm theo, làm thành một tư thế.
Dương Phóng lập tức xuất hiện ở bên cạnh Huyền Long đạo nhân, lập tức một chưởng đè vào sau lưng của hắn, chân khí mãnh liệt kinh khủng tràn ra, bao bọc lấy thân thể của Huyền Long đạo nhân.
Hai mươi phút sau.
Dương Phóng mới thu tay về lần nữa, quần áo tung bay, giọng điệu bình tĩnh, nói: "Thương thế của ngươi ta đã giúp ngươi áp chế xuống, trời tối ngày mai ngươi theo ta cùng nhau đi xem loại tiếng sáo kia."
"Đa tạ Tôn giả!"
Huyền Long đạo nhân từ giường đứng dậy, lập tức quỳ lạy.
···
Một đêm trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Kim Chiếu Thiên mới tỉnh lại từ trong mê ngủ mơ màng.
Chẳng qua là sau khi hắn tỉnh dậy thì lại phát hiện huynh đệ nhà mình sớm đã biến mất khỏi mật thất, chỉ để lại một bức thư đặt ở trên mặt bàn bên cạnh.
Kim Chiếu Thiên thay đổi sắc mặt, nhanh chóng cầm lấy thư, tiến hành đọc.
"Đi rồi ..."
Kim Chiếu Thiên nói nhỏ.
Vị nhị đệ này trong những năm gần đây đến cùng là đang làm cái gì?
Người thanh niên mặc áo bào xanh tối hôm qua là tồn tại đáng sợ như thế nào?
Tuổi còn trẻ như vậy mà có thể để cho chính mình Thánh Linh cảnh đệ nhất thiên thê lại không có chút phảng kháng nào!
Quả thực không thể tưởng tượng!
Bức thư trong tay hắn lặng lẽ không một tiếng động đã hóa thành bột mịn, nội tâm thì thở dài.
...
Giữa trưa.
Trong một quán rượu.
Bóng người đông đảo, âm thanh huyên náo.
Thân thể Dương Phóng lặng lẽ ngồi ngay ngắn ở đây, vừa nhấm nháp những món ăn ngon, vừa vận dụng Phong luật, lắng nghe động tĩnh từ bốn phương tám hướng xung quanh.
Người ngồi đối diện hắn thì là Huyền Long đạo nhân sau khi dịch dung, mặt mũi đầy vẻ lo lắng, đứng ngồi không yên.
Từ sau đêm qua, hắn đi theo Dương Phóng rời đi.
Bây giờ cùng một bàn ăn cơm với Dương Phóng, cảm giác thật có hơi không quen.
Ở trong sự hiểu biết của hắn, cao tầng Địa Phủ thần bí khó lường, thực lực kinh khủng, những nhân vật lớn đó đều có tính tình rất cổ quái, có thể trước đó còn có thể cười cười nói nói, nhưng ngay sau đó đã khiến hắn phải quỳ rạp xuống đất.
P/S: Ta thích nào ... chương 5



Bạn cần đăng nhập để bình luận