Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 639: Ngươi là ... Hắc Thủy lão quái!

Ầm!
Nắm đấm của hắn tiếp tục hung hăng đấm về phía sau lưng của Dương Phóng, đánh ra một quyền, thiên địa đại thế theo đó mà cuộn trào, trực tiếp hung hăng nghiền ép về phía sau lưng của Dương Phóng.
Dương Phóng vừa đánh vừa lui, một đường lao nhanh về phía phương hướng nơi xa.
Chỉ có điều để hắn cau mày lại chính là, Khô Trúc lão nhân trước đó một mực phụ trách âm thầm tiếp ứng cho đến bây giờ còn chưa lộ diện chút nào.
Trong lòng hắn trầm xuống, trong nháy mắt nghĩ đến một số chuyện không tốt.
Trong nháy mắt, Dương Phóng đã hoàn toàn xông ra khỏi mảnh sơn cốc này, lao thẳng về phía khu rừng phía đông mà đi.
Chỉ có điều, cho dù hắn lao vào trong khu rừng, vẫn như cũ không thấy tung tích của Khô Trúc lão nhân đâu.
Không chỉ có như thế.
Ngay cả tung tích của Hoắc Thiên Đình, Hoàng hòa thượng cũng đã biến mất hoàn toàn.
Không!
Không phải biến mất.
Ở trong lúc Dương Phóng quay đầu lại, hắn thấy rõ ràng một cái tay của Hoắc Thiên Đình nhô ra từ trong lòng đất, bắt lấy mắt cá chân của Hoàng hòa thượng, lập tức kéo Hoàng hòa thượng vào trong lòng đất rồi nhanh chóng biến mất ở nơi này.
Sau đó Hoắc Thiên Đình một bước cũng không dừng, lập tức dọc theo lòng đất, lao cực nhanh về phía phương hướng nơi xa.
Trong nháy mắt khí tức biến mất không thừa lại chút nào.
Sắc mặt Dương Phóng trở nên âm trầm, cuối cùng cũng phản ứng lại.
"Bị gài bẫy? !"
Ngay từ đầu đến cuối đều là một trận âm mưu!
Ở vào thời điểm hắn phản ứng lại, Hoắc Khâu vừa mới đuổi theo, thân thể cũng dừng lại, đột ngột quay người lại, trong mắt hiện lên sự tức giận đáng sợ.
Tuy nhiên vào lúc này hắn muốn đuổi theo thì không thể nghi ngờ là đã đuổi không kịp rồi.
Chỉ có thể đưa ánh mắt phẫn nộ trực tiếp nhìn về phía phương hướng Dương Phóng.
"Đồ chết tiệt, lại dám tính toán đến trên đầu của ta, chẳng cần biết ngươi là ai, tôi nay ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh!"
Hoắc Khâu tức giận quát lớn.
Thân thể của hắn giống như được thổi phồng lên vậy, vận chuyển huyền công, chân khí bành trướng, toàn bộ thân hình đều như đang phồng lên một cách nhanh chóng, trong nháy mắt lớn hơn một vòng.
Từ độ cao hơn ba mét, đột nhiên trở thành bốn mét đáng sợ.
Khí tức trên dưới toàn thân kinh khủng, cuộn trào bành trướng.
"Đừng nóng giận, ta cũng bị người mưu hại."
Dương Phóng nói với giọng nói lạnh lùng.
Hoắc Thiên Đình để cho mình đi tới gian phòng của phụ thân hắn để tìm kiếm Thiết La hán, kỳ thực chắc là đang lợi dụng chính mình, với ý đồ giúp hắn dụ Hoắc Khâu đi.
Về phần bên trong ba cái Thiết La hán này có cất giấu bí tịch Phục Thiên thủ hay không, vậy ai cũng không rõ ràng.
Tuy nhiên!
Từ Hoắc Thiên Đình hiện tại quay người chạy trốn tới xem, chỉ sợ bên trong ba bức tượng Thiết La hán này tuyệt đối đều là trống không.
Bằng không hắn tuyệt không có khả năng ném chính mình mặc kệ.
Hơn nữa Khô Trúc lão nhân ẩn nấp trong bóng tối phụ trách tiếp ứng, đến tận bây giờ vẫn chưa lộ diện.
Đây càng nói rõ ba người kia trước đó đề là đang diễn trò ở trước mặt mình.
"Ngươi câm miệng lại cho ta!"
Hoắc Khâu phát ra tiếng gào thét kinh khủng, nhanh chóng lao ra ngoài, trong đêm tối hai mắt lóe lên tơ máu kinh khủng, tức giận nói: "Tiến tới cùng với tên phản đồ Hoắc Thiên Đình kia, cho dù xé sống xác của ngươi ra thì cũng sẽ không có bất kỳ oan uổng nào!"
Ầm ầm!
Tốc độ cả hắn nhanh chóng tăng vọt, khí thế cả người lập tức cuồng mãnh hơn so với trước đó không biết bao nhiêu lần, đi lên một chưởng chộp về phía Dương Phóng.
Ầm!
Âm thanh kinh khủng, khu rừng nổ tung.
Ba động khủng bố trực tiếp quét ngang về phía bốn phương tám hướng, đếm không hết đá vụn, mảnh gỗ vụn bay múa lung tung.
Thân thể hai người tất cả đều lật nhào về phía sau, vững vàng đáp xuống đất.
Lần đáp xuống đất này, thân thể Dương Phóng sớm đã trở nên hoàn toàn khác biệt.
Trên người mặc bộ Chiến giáp màu đen nhánh, dữ tợn kinh khủng, lóe lên ánh sáng đen quỷ dị, dày đặc vết rạn, mọc đầy gai ngược, sau lưng một chiếc áo choàng màu đỏ tươi bay múa phần phật.
Đôi con ngươi lãnh đạm đáng sợ, lạnh lùng nhìn về phía phương hướng Hoắc Khâu ở đối diện.
Hoắc Khâu bị chấn đến cánh tay đau nhói, ánh mắt đột nhiên co rụt lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Dương Phóng.
"Ngươi là ... Hắc Thủy lão quái!"
Hắn nghẹn ngào kêu lên.
Trước đây một thời gian, hắn đương nhiên đã nghe nói về chuyện Đại Uyên quân gặp phản tổn thất to lớn.
Cũng tìm hiểu quá trình chiến đấu một cách kỹ càng.
Trang phục người trước mắt này cực kỳ tương tự với 'Hắc Thủy lão quái' trước đó.
"Dừng tay!"
Hoắc Khâu vội vàng mở miệng, giơ bàn tay lên, ra hiệu dừng lại, trầm giọng nói: "Ngươi đến cùng có phải là Hắc Thủy lão quái hay không, ngươi đến cùng có quan hệ như thế nào với Hoắc Thiên Đình?"
Hiển nhiên loại chiến tích kinh khủng kia của Hắc Thủy lão quái khiến hắn phải kiêng kị, không muốn tiếp tục xuất thủ.
Dương Phóng nhướng mày, lạnh lùng nói: "Là ta, Hoắc Thiên Đình và ta chỉ có quan hệ giao dịch, có điều ta chắc là đã bị hắn lừa ..."
Hắn lập tức kể lại toàn bộ câu chuyện.
···
Trong rừng.
Hoắc Khâu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, sau khi nghe được câu chuyện mà Dương phóng kể lại, hắn ta nổi cơn thịnh nộ và dùng lòng bàn tay đập nát một tảng đá.
"Nghiệt súc!"
Hắn giống như hận không thể bắt lấy Hoắc Thiên Đình rồi phanh thây xé xác ra.
Gia hỏa này vậy mà ở bên ngoài nói là bản thân mình cướp vị trí gia chủ!
Hơn nữa còn xui khiến Hắc Thủy lão quái xuất thủ đối với gia tộc!
Quả thực là một tên súc sinh!
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Dương Phóng nói với giọng điệu lạnh lùng, phi phong màu đỏ tươi tung bay sau lưng hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận