Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 569: Ta cũng không biết hắn rốt cuộc là ai?

Hiên Viên Thành, nữ tử váy đen thần bí, Tứ Đại Viện chủ, lão giả áo xám, Ngư nhân Kim giáp ...
Từng cái đầu quen thuộc khiến cho vô số người phải run rẩy, không thể tưởng tượng.
Có thể nói, chủ nhân của những cái đầu này chính là căn nguyên cho sự hỗn loạn tại Bạch Trạch vực trong khoảng thời gian vừa qua!
Nhưng bây giờ những căn nguyên này đã bị diệt toàn bộ?
Không chỉ có chủ nhân của những đầu lâu này, ngay cả trưởng lão, tinh anh dưới quyền bọn họ đều đã chết hết toàn bộ, từng cái đầu lâu trông thấy mà giật mình.
"Đây là người nào làm? Là ai giết bọn họ!"
"Nghịch thiên, này quả thực là nghịch thiên."
"Bạch Trạch vực lại phải biến thiên, đây là tác phẩm của người nào!"
Rất nhiều người giọng phát run, vô cùng kinh hãi.
Mà theo mọi người bàn tán trong kinh hoảng, một tin tức càng rung động hơn truyền vang ra từ bên trong Thần Vũ tông.
"Tiêu Phóng - Tổng chủ mới của Thần Vũ tông sẽ tổ kiến lại Thần Vũ tông một lần nữa vào ba ngày sau, toàn bộ tất cả kẻ địch mạnh đã bị hắn tiêu diệt, ngày Thần Vũ tông trùng kiến sắp bắt đầu!"
Bạch Cảnh Nguyên mở miệng hét lớn, âm thanh rung động chân núi.
Một lần nữa lại khiến vô số người thảo luận về tin tức này.
"Tiêu Phóng - Tông chủ Thần Vũ tông?"
"Là hắn giết những cao thủ kia? Điều này sao có thể?"
"Tiêu Phóng ... Tiêu Phóng nghịch thiên như vậy từ lúc nào?"
"Hắn là làm được như thế nào? Đoạn thời gian trước không phải chỉ có thể chạy trốn thôi sao?"
Rất nhiều người rung động kêu to.
"Làm càn!"
Bạch Cảnh Nguyên mở miệng quát chói tai, tu vi Siêu phẩm trùng trùng điệp điệp bộc phát ra, nghiền ép toàn trường, phủ đầy sự uy nghiêm, nói: "Thực lực Tiêu tông chủ cao thâm, trấn áp tất cả kẻ địch cần phải giải thích với các ngươi sao? Miệng lưỡi cho cẩn thận coi chừng sẽ chết!"
Mọi người lộ ra sắc mặt hoảng sợ, vội vàng nhanh chóng lui lại, không dám nói lung tung.
Tu vi Siêu phẩm đệ nhất quan bây giờ ở Bạch Trạch vực tuyệt đối là nhân vật bá chủ.
Bởi vì mạnh hơn hắn đã hầu như không còn.
Cách đó không xa.
Ở bên trong một quán trọ vắng lặng.
Bốn người, Trần Bưu, Tống Kim Luân, Tống Thục Mai, Phương Viện Viện đang tập trung ở chỗ này, mấy ngày nay đang đặc biệt tìm hiểu chuyện Thần Vũ tông bị đào móc mà đến, giờ phút này nghe được tin tức bên ngoài, tất cả đều choáng váng.
Mỗi người đều đầu óc vang lên ong ong, hỗn loạn tưng bừng.
Quả thực không thể tin nổi!
Hai đại Chủ tế của tổ chức Tà Đạo chết rồi?
Tứ Đại Viện chủ cũng đã chết?
Tất cả đều là do Tiêu Phóng làm ra?
"Cha, chuyện này ... chuyện này ..."
Tống Thục Mai nhìn về phía Tống Kim Luân, nghẹn họng nhìn trân trối, vẻ mặt ngốc trệ, trần ngập mê mang.
Ngay sau đó Trần Bưu cũng nhìn về phía Tống Kim Luân một chút, mờ mịt hỏi: "Họ Tống, ngươi nói rõ ràng cho ta, Tiêu Phóng này đến cùng là có lai lịch như thế nào?"
Tống Kim Luân sắc mặt im lặng, không nói một lời.
Một lát sau ngửa mặt lên trời mà thở dài.
"Ta cũng không biết hắn rốt cuộc là ai?"
Ngay từ đầu hắn chỉ cho rằng, Dương Phóng có tư chất không tệ, là người có thể bồi dưỡng được.
Nhưng thẳng đến xuất hiện biến cố ở Lạc Nhật chi sâm, tất cả mọi chuyện đều thay đổi!
Trên người vị 'đệ tử' này dường như bao phủ một lớp sương mù mà hắn chưa thể nhìn thấu.
"Ngươi cũng không biết?"
Trần Bưu giật mình lần nữa, sau đó nhanh chóng đi tới trước cửa sổ, nhìn về phía phương hướng xa xa.
Chuyện này quá khoa trương!
Tiêu Phóng này là dựa vào sức một mình, giải quyết hết những người này?
Hắn vẫn còn đang có loại cảm giác nằm mộng!
"Cha, vậy chúng ta làm sao bây giờ? Muốn trở về sao?"
Tống Thục Mai hỏi.
"Trở về!"
Tống Kim Luân nói với giọng nói nặng nề, "Nếu như Tiêu Phóng muốn hại chúng ta thì hắn có rất nhiều cơ hôi, cần gì phải lợi dụng lần này?"
"Ngươi nói đúng, ta bây giờ đã không kịp chờ đợi muốn trở về xem một chút."
Trần Bưu thay đổi sắc mặt.
Hắn rất muốn nhìn đầu của những 'Cố nhân' kia một chút.
Những gia hỏa đáng chết kia phản bội Thần Vũ tông, chắc hẳn tuyệt đối không nghĩ tới bọn họ sẽ có ngày hôm nay!
···
Tổng bộ Thần Vũ tông.
Thương thế của Dương Phóng đã hoàn toàn khôi phục, vào lúc này đang quan sát Diêm Vương cốt trong tay, đang hơi suy tư.
Thứ này, đến cùng là nên dung hợp như thế nào?
Diêm Vương cốt này, ánh sáng và sát khí bên ngoài đã được thu lại toàn bộ, nếu không cảm thụ cẩn thận thì gần như không cảm ứng ra được, cầm vào trong tay giống như một xương rồng ngón tay.
Óng ánh sáng long lanh, màu sắc mê người.
Trông giống như ngọc bích vậy.
Chẳng lẽ muốn trực tiếp ăn vào?
Đáng tiếc hỏi đám người Bạch Cảnh Nguyên thì bọn họ cũng không biết.
Trước mắt hắn chỉ có thể cầu trợ đám người Tống Kim Luân.
Tu vi của hắn trong mấy ngày nay đã có chỗ tăng trưởng, một phần đến từ sự phản hồi của Long trảo, một phần thì là tu vị đột tiến sau chiến đấu vất vả.
Vừa vặn đạt tới Siêu phẩm (14700/15000).
Khoảng cách đạt tới viên mãn càng tới gần hơn!
Đáng tiếc ở vào thời điểm đối phó với Giáo chủ Nguyên Linh giáo, phần lớn uy năng của Long trảo đều được đối phương dùng Thần kiếm để ngăn cản, nếu không tuyệt sẽ không chỉ hấp thu được ngần ấy tinh khí.
Đúng!
Chiếc kiếm gãy của Thần linh kia, dường như sinh ra là để áp chế Long trảo!
···
Hai ngày sau.
Bên trong Nam Sơn thành vô cùng náo nhiệt.
Vô số bóng người đang thảo luận ầm ĩ.
Các thế lực chạy trốn trước đó lại bắt đầu tập trung lại lần nữa và tất cả bọn họ đều bị sốc.
Bọn họ vốn tưởng rằng Bạch Trạch vực bị chiếm đóng, bọn họ hoặc là thần phục với tổ chức Tà Đạo, hoặc là chỉ có thể rời xa quê hương, rời xa nơi đây, nhưng lại tuyệt đối không nghĩ tới, vừa mới đi qua không bao lâu, tổ chức Tà Đạo thế mà rút lui?
Bạn cần đăng nhập để bình luận