Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 711: Không biết tự lượng sức mình!

"Có điều, ở lúc lựa chọn người thấp hơn một cấp, tần suất thải bổ của bọn họ cũng sẽ trở nên cao hơn, chẳng hạn trước đó một ngày thải bổ một vị Siêu phẩm đệ tam quan là được, nhưng nếu như ở dưới tình huống không tìm thấy cao thủ Siêu phẩm đệ tam quan, bọn họ chắc chắn phải một ngày thải bổ từ hai đến ba lần cao thủ có phẩm cấp thấp hơn."
Long Uyên cười nói.
"Còn có thể như vậy?"
Dương Phóng lộ ra sắc mặt khác thường.
"Đúng vậy, Liệt Hỏa bang chúng ta bây giờ đã liên thủ với Cát n gia, Hồ gia, chuẩn bị bảo trì bất động, một mực phòng thủ, chỉ có như vậy thì mới không cho đám đạo tặc hái hoa kia có cơ hội hạ thủ, mặc dù loại phương thức phòng thủ này có hơi bị động, nhưng theo khoảng thời gian trôi qua, chắc chắn sẽ xuất hiện tác dụng, bọn họ không chiếm được đầy đủ cao thủ để thải bổ, vậy chắc chắn sẽ dần dần để lộ ra đuôi cáo, không biết Tần trưởng lão có bằng lòng liên hợp cùng với chúng ta hay không?"
Long Uyên mở miệng cười nói, tiến hành mời.
"Biện pháp tốt, có điều các ngươi không sợ bọn họ chạy sao?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Tần trưởng lão yên tâm, chúng ta sớm đã phái những cao thủ khác âm thầm mai phục ở bên ngoài, mục đích chính là vì để cho bọn họ chủ động chạy ra, chỉ có như vậy, chúng ta mới dễ hơn trong việc truy sát!"
Long Uyên mỉm cười.
"Thì ra là thế."
Dương Phóng gật đầu.
"Vậy Tần trưởng lão đồng ý?"
Long Uyên mỉm cười.
"Có thể liên thủ với nhau, tuy nhiên phương pháp của các ngươi quá ngốc, ta không thể gật bừa."
Dương Phóng lắc đầu.
"Phương pháp quá ngốc?"
Long Uyên lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Đúng vậy, ta tự có thủ đoạn khác, vẫn là câu nói kia, mọi người có thể liên thủ với nhau, các ngươi làm của các ngươi, ta làm của ta, về phần sau khi làm tới, không ngại đồng loạt ra tay diệt trừ bọn hắn."
Dương Phóng mở miệng, nhưng cũng không nói ra thủ đoạn của chính mình.
"Như vậy a."
Long Uyên nhíu mày, nói: "Cũng được, vậy ta cáo từ trước."
"Tiễn khách!"
Dương Phóng mở miệng.
Hách Ngọc lập tức một mặt tươi cười lấy lòng, nhanh chóng đi tới.
Đám người Long Uyên sau khi đi ra khỏi phân đà, bốn vị trưởng lão bên cạnh rõ ràng là lộ ra vẻ tức giận.
"Không biết tự lượng sức mình!"
"Hắn cho rằng hắn có thể đối phó được Hoan Hỉ giáo, thật tình không biết bọn họ chỉ là nguyên liệu nấu ăn của Hoan Hỉ giáo mà thôi, có thể lấy ăn bất cứ lúc nào, hiện tại không muốn liên thủ vậy chính là cơ hội cho Hoan Hỉ giáo!"
"Đáng chết, Hoan Hỉ giáo vốn sắp bị chúng ta cho chết đói, gia hỏa này thế mà bảo thủ như thế, chờ Hoan Hỉ giáo thải bổ bọn họ lại sẽ khôi phục nguyên khí!"
Mấy vị trưởng lão thầm mắng.
···
Viện lạc (nhà có các gian phòng và sân) tĩnh lặng.
Bên trong một gian phòng.
Một lão giả khí tức thâm thúy, đang lặng lẽ ngồi xếp bằng, mái tóc hoa râm, sắc mặt hồng nhuận, trông giống như được tẩm bổ trong thời gian lâu dài vậy, có một loại khí tức khác thường.
Ở trước người của hắn, Nhị sư huynh và người đàn ông mặc áo bào đen trước đó đang thành thành thật thật đứng thẳng một cách cung kính.
"Nói như vậy, lão đại, lão tam gặp phải chuyện không may rồi sao?"
Lão giả mở miệng hỏi thăm.
"Vâng thưa sư tôn!"
Hai người cùng lúc trả lời.
"Xem ra vẫn là chưa có thực sự giết bọn họ tới đau nhức, bằng không, bọn họ là sẽ không dám động thủ."
Giọng điệu của lão giả này dần dần chuyển lạnh.
"Sư tôn, vậy chúng ta phải làm thế nào?"
Nhị sư huynh hỏi thăm.
"Thôi, Đông Lâm trấn này không thể ở lại, đêm nay lại đi bắt lấy mấy người nữa rồi rời khỏi nơi này đi."
Lão giả kia nhẹ nhàng lắc đầu.
Bắt mấy người cuối cùng ở đây là vì để áp chế một chút khí tức trên người, để tránh ở trên đường đi tu vi lại sụt giảm, không tìm thấy đỉnh lô.
"Được, tuy nhiên các thế lực lớn hiện tại cũng trở nên vô cùng cảnh giác, chúng ta trước đó đi ra ngoài để dụ mấy lần, bọn họ vậy mà đều không hề bị lay động, hiện tại chỉ có thể tạm thời lựa chọn mục tiêu thấp một chút, tối hôm qua một vị Siêu phẩm đệ nhất quan của Phân đà Thất Sát bang đã bị ta bắt được, hiện tại trong đó chỉ còn lại có mấy người Thất phẩm, Bát phẩm cuối cùng."
Nhị sư huynh mở miệng.
"Đêm nay các ngươi làm càn một lần đi, giải quyết tất cả những Thất phẩm, Bát phẩm đó đi, ta thì đi giải quyết mấy người của Hồ gia kia!"
Lão giả nói.
Hồ gia chỉ có một vị Thánh Linh, còn lại thì đều là Siêu phẩm, chắc chắn sẽ là một miếng mỡ dày, bắt bừa mấy tên là được rồi.
"Khoan đã sư tôn, nghe nói Thất Sát bang lại có một vị trưởng lão khách khanh tới, chậm nhất hôm nay là sẽ chạy tới, cũng là một vị Thánh Linh cảnh."
Người đàn ông mặc áo bào đen vội vàng nói.
"Lại có một vị khách khanh đến?"
Lão giả nhíu mày.
Như vậy, hai vị đồ đệ trước mắt này vẫn là không đối phó được Thất Sát bang.
"Như vậy đi, các ngươi một người phụ trách dụ tên khách khanh kia đi, một người khác phụ trách đối phó những người còn lại."
Lão giả nói với giọng lạnh lùng.
"Được!"
Hai người trước mắt gật đầu.
Nếu như chỉ là đi dụ người, vậy bọn họ vẫn có niềm tin.
Dù sao tất cả họ đều giỏi về tốc độ!
Không thể yếu hơn so với Thánh Linh!
...
Khoảng thời gian một ngày lại trôi qua lần nữa.
Bên trong Phân đà của Thất Sát bang.
Đuốc rực sáng.
Tất cả đệ tử của Phân đà đều không có một ai dám đi ngủ, tất cả đều cầm chặt lấy bó đuốc trên tay, mắt lộ ra vẻ cảnh giác, trong lòng căng thẳng, quan sát bốn phương tám hướng.
Liên tục mấy ngày qua, bọn họ không có cảm giác được ngủ ngon giấc hay được sống yên ổn.
Không chỉ buổi tối như vậy mà ngay cả ban ngày cũng như thế.
Bởi vì đạo tặc hái hoa trước đó ngay cả ban ngày cũng có hành động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận