Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 249: Trước tiên quan sát cái đã

Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh.
Bên phía Hắc Long quân quả nhiên đã bắt đầu hành động, đi bắt người ở từng nhà.
Lao dịch cho Hắc Long quân gần như không ai dám tránh.
Làm bá chủ tuyệt đối ở Bạch Lạc thành, đã từng có người tránh thoát được lao dịch cho Hắc Long quân, chỉ tiếc kết quả lại vô cùng thê thảm.
Sau mấy lần liên tiếp, cuối cùng không còn một ai dám giở trò nữa.
Ngay cả các môn phái lớn và các gia tộc lớn cũng phải phái người ra tích cực phối hợp.
Tuy nhiên cũng may mắn thay, việc bắt giữ vào ban ngày còn chưa ảnh hướng đến gần bên phía Dương Phóng.
Bầu trời vừa mới tối.
Dương Phóng ngẩng đầu lên nhìn về phía sắc trời mông lung, hắn lại thay đổi một bộ áo khoác màu đen, thân thể lại lốp bốp rung động, đeo lên mặt một chiếc mặt nạ và đội cho mình một chiếc mũ rộng vành màu đen, sau đó vội vàng đi ra khỏi cửa.
Tối nay chính là khoảng thời gian giao dịch đã thỏa thuận.
Có thể xuất thủ thuận lợi hay không phụ thuộc vào đêm nay.
. . .
Đầu giờ Hợi (21h00 – 21h40).
Khắp nơi đều yên tĩnh.
Một vầng trăng sáng và trong vắt treo cao trên bầu trời.
Rắc xuống những tia sáng rõ ràng, khiến cho toàn bộ Bạch Lạc thành đều trở nên rực rỡ.
Bên trong sơn môn của Huyền Vũ tông, sớm đã tập trung không ít người áo đen gan lớn.
Những kẻ dám ẩn hiện vào ban đêm, hầu như không có kẻ yếu đuối.
"Là ở chỗ này sao? Làm sao vẫn chưa thấy người bán đến?"
"Đúng vậy a, gia hỏa bán Tịch Tà ngọc kia ở đâu?"
"Có phải các ngươi tính sai rồi hay không?"
Nhiều người tụ tập thành nhóm ba bốn người cùng một chỗ, bàn tán rất nhiều.
Không có ngoại lệ, tất cả bọn họ trên người đều mặc đồ đen, trên mặt che kín, thậm chí có người còn dùng bí pháp áp chế khí tức, làm cho người nhìn không thấu.
Trong đám người.
Ba người Trình Thiên Dã, lão Ngô và Trần Thi Nghiên tập trung ở chỗ này, lông mày hơi nhíu, quan sát xung quanh.
Bên trong đôi mắt thi thoảng hiện lên một tia cảnh giác.
"Đêm nay đã không còn sớm rồi, nếu như không đến nữa, chúng ta đành phải rời đi thôi."
Trình Thiên Dã thấp giọng nói.
"Cứ chờ thêm một lát nữa, nửa giờ sau nếu như không xuất hiện thì chúng ta hẵng đi."
Trần Thi Nghiên đề nghị.
Hai người còn lại đều khẽ gật đầu.
Cách đó không xa.
Dương Phóng đi ra từ trong một rừng cây, thân hình trở nên cao lớn lạ thường, trên người mặc áo choàng đen, khăn đen che mặt, bước đi ở đây, hoàn toàn khác biệt so với buổi tối hai ngày trước.
Không cần biết là chiều cao hay là hình thể, đều không cần lo lắng sẽ bị người khác nhận ra.
Hắn đã đến từ nửa canh giờ trước.
Chỉ có điều là hắn đi dạo ở xung quanh, mục đích là để thăm dò khắp nơi, xác định xem có một số cường giả lợi hại xuất hiện hay không.
Đi một vòng lớn, quả thật có mấy tên cao thủ Bát phẩm được hắn phát hiện đang ẩn nấp trong bóng tối.
Tuy nhiên cũng may.
Không có đẳng cấp nào cao hơn như Cửu phẩm, Thập phẩm xuất hiện ở đây.
Nghĩ lại cũng đúng.
Đêm đó Phủ Thành chủ phản loạn, thượng tầng của các môn phái lớn tổn thất nặng nề, Cửu phẩm, Thập phẩm hoặc là đã chết rồi hoặc là chính bản thân đang bị trọng thương, cho dù có người không việc gì nhưng bây giờ cũng đang loay hoay sứt đầu mẻ trán với một đống việc cần làn, ai sẽ chỉ vì mấy khối Tịch Tà ngọc mà phải để tự mình đi tới nơi như thế này?
Có thể đạt tới Cửu phẩm, Thập phẩm đều không ngoại lệ, đều sẽ là những người có thân phận rất cao.
Hoặc là lão bất tử của một vài gia tộc nào đó.
Hoặc chính là Thái Thượng trưởng lão của một số môn phái.
Thân phận bọn họ cao quý, mắt cao hơn đầu, hiện tại chính là thời điểm phải trấn thủ gia tộc tới chủ trì đại cục.
Chỉ là chuyện của ngàn lượng bạc, bọn họ căn bản sẽ không để ở trong lòng.
"Xem như là khá an toàn."
Dương Phóng dạo qua một vòng, lẩm bẩm một mình và đi về phía một đại điện lớn trước mặt.
Hắn trực tiếp từ bên trong đại điện đẩy ra ngoài một cái bàn nặng nề, để cái bàn ở bên ngoài đại điện, trong lúc nhất thời tạo ra không ít sự chú ý của mọi người, trong lòng đều ngạc nhiên.
Sau đó, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Dương Phóng lập tức lấy từ trong ngực ra một cái túi, không khách khí chút nào đổ thứ trong túi vào trên mặt bàn, rầm rầm rung động, ba mươi khối Tịch Tà ngọc lập tức đổ đầy ra bàn.
Xoạt!
Bốn phương tám hướng lập tức vang lên tiếng ồ.
"Ở nơi đó!"
"Bằng hữu, có phải là ngươi muốn bán Tịch Tà ngọc hay không?"
"Bảy mươi lăm lượng quá đắt, có thể bán rẻ một chút hay không?"
"Bằng hữu, tại sao ngươi lại có thể có nhiều Tịch Tà ngọc như vậy, đây là đồ thật hay giả, có thể kiểm tra hàng trước hay không?"
"Bằng hữu, bán rẻ một chút được hay không?"
. . .
"Đủ rồi!"
Dương Phóng đột nhiên hô lớn một tiếng, tiếng hô to lớn, vang vọng lòng người, chân khí dồi dào, chấn động đến không ít người âm thầm hoảng sợ.
Cao thủ!
Đây là ... Thất phẩm đỉnh phong?
Hay là Bát phẩm?
"Thằng đàn bà khốn kiếp kia, làm sao mà ngươi lại nói nhảm nhiều như vậy?"
Dương Phóng nói với giọng nói kiểu thô bạo vô sỉ, không hợp tình người, sau đó lạnh lùng nói: "Bản tôn hôm nay thay người tới bán Tịch Tà ngọc, giá cả hai người trước đã nói rồi, 75 lượng một khối, tổng thể không trả giá, muốn mua thì mua, không mua thì cút!"
Sắc mặt mọi người trắng bệch, kinh hãi trước sức thực lực đáng sợ của Dương Phóng.
Trình Thiên Dã, lão Ngô và Trần Thi Nghiên cách đó không xa đang chạy tới, ánh mắt cũng kinh nghi, quan sát từ đằng xa.
"Thật là một tên cường giả đáng sợ, làm ăn với hắn ngươi chắc chắn sẽ không bị đen ăn đen chứ?"
Lão Ngô giật mình nói.
"Trước tiên quan sát cái đã."
Trình Thiên Dã thấp giọng nói, con ngươi một mực thăm dò trên người của Dương Phóng.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận