Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 601: Kim đao Ngân kiếm

Hai ngày sau.
Rừng cây màu trắng vô tận, nhìn một cái đúng là như thể vô tận.
Trần ngập một cỗ khí tức rỉ sắt không biết miêu tả như thế nào.
Hoàng hôn chạng vạng tối.
Một đám thành viên Thanh Long hội trông coi xung quanh, thần sắc cảnh giác quan sát xung quanh.
Trong khoảng thời gian hai ngày, Dương Phóng gần như đã sắp xếp mọi chuyện viên mãn.
Giờ phút này xuất hiện ở nơi truyền tống trận trước đó phát hiện.
"Hội trưởng, muốn khởi động chưa?"
Bạch Cảnh Nguyên nhìn trận đài to lớn trước mắt, trong lòng có loại xao động khí tả, mở miệng hỏi thăm.
Loại đồ vật trong truyền thuyết này, bọn họ thế nhưng là từ trước chỉ từng thấy qua trong thư tịch.
Không biết sau khi thực sự khởi động sẽ có cực diện như thế nào.
"Khởi động!"
Dương Phóng gật đầu.
Sớm tại mấy ngày trước đó, hắn đã giao tất cả 10 khối Tinh thạch khác trên người tất cả đều giao cho Bạch Cảnh Nguyên, được Bạch Cảnh Nguyên mang tới chỗ truyền tống trận này.
"Vâng, Hội trưởng."
Bạch Cảnh Nguyên hít sâu, lên tiếng, sau đó vươn một bàn tay ra, trực tiếp nhẹ nhàng ấn về phía một cái chưởng ấn thật sâu ở trước mặt.
Chưởng ấn kia cực lớn, có thể bao bọc nguyên bàn tay của hắn vào đó.
Theo chân khí tràn vào, lập tức toàn bộ trận đài cũng bắt đầu có sự rung động rất nhỏ, sau đó hơn mười khối Tinh thạch được khảm nạm vào trên đều bắt đầu nở rộ hào quang, mặt đất rung động ầm ầm, nhanh chóng lắc lư.
Trận đài trước mắt đột nhiên tỏa sáng rực rỡ.
Ở trên như thể xuất hiện một cái vòng xoáy màu đen thần bí mà to lớn.
Khu vực xung quanh vòng xoáy này tràn ngập ánh sáng trắng, duy chỉ có khu vực trung tâm là một mảnh âm u, sâu không thấy đáy, tràn ngập khí tức thăng trầm của thời gian.
Từ thời xa xưa, để cho người ta kinh tâm động phách.
Trong lúc nhất thời, tâm trí mọi người giống như bị thu hút, vẻ mặt ngớ người ra.
···
Bóng đêm mênh mông.
Nhìn một cái là vô tận.
Khoảng thời gian mặt trời xuống núi vừa mới đi qua không lâu, rừng rậm đã trở nên dị thường tối tăm, từng làn sương trắng từ sâu trong rừng rậm bay ra, càng ngày càng dày đặc.
Ở trong sương mù trắng này, đột nhiên truyền đến từng tiếng đánh nhau kịch liệt, phanh phanh rung động, khiến núi rừng tứ phương lần lượt nổ tung, động tĩnh rất lớn.
Nếu như có người ở đây, có thể ngay lập tức dễ dàng phát hiện ra rằng có một nhóm ba người hai nam và một nữ đang chiến đấu ác liệt ở sâu trong khu rừng phía trước.
Một nam một nữ trong đó, mơ hồ là vợ chồng, tuổi tác cũng đã ở hơn bốn mươi, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng chảy máu, vung trường kiếm màu bạc một cái, chiêu thức tinh diệu, một người khác thì vung trường đao màu vàng kim, đại khai đại hợp, ở đối diện là một người đàn ông mặc áo bào đen, đầu đội mũ mềm công kích đến, bên kia liên tục lùi lại, khó mà chống đỡ được, giống như bại vong đã là chuyện sớm muộn.
"Lăng muội, ngươi đi trước đi, để ta ở lại cản hắn!"
Người đàn ông vung trường đao màu vàng kim cắn răng nói.
"Không, Phong ca, muốn đi thì cùng đi, Hắc Thủy lão quái là sẽ không bỏ qua cho chúng ta."
Nữ tử cầm trường kiếm màu bạc kia mở miệng nói lớn.
"Hắc hắc, Kim đao Ngân kiếm ... từ hôm nay trở đi, trên đời này lại không còn danh hào của các ngươi, các ngươi ngoan ngoãn chịu chết đi."
Người đàn ông mặc áo bào đen kia nói ra giọng khàn khàn và nở nụ cười quái dị, quanh thân được sương mù màu đen bao phủ, khí tức cuồn cuộn, mang theo một cỗ khí thế áp bách đáng sợ không gì sánh được, một đôi bàn tay không ngừng đánh về phía một nam một nữ nổ đùng đoàng.
Cho dù kiếm pháp đao pháp của một nam một nữ có huyền diệu đến đâu đi nữa, ở dưới sự công kích của người đàn ông mặc áo bào vẫn như cũ khó mà ngăn cản, giữa những tiếng nổ vang rền, chẳng mấy chốc nữ tử cầm kiếm bạc bị chấn bay ngược ra ngoài, phun ra máu tươi, toàn bộ bả vai cũng nổ tung.
"Lăng muội!"
Người đàn ông cầm trường đao màu vàng kim đột nhiên biến sắc, hai mắt trừng lớn, đột nhiên mở miệng quát lớn: "Nghịch Huyết Trùng Huyệt đại pháp! Hắc Thủy lão quái, ngươi chết đi cho ta!"
Ầm!
Khí tức trên người người đàn ông cầm trường đao màu vàng kim bắt đầu kéo lên nhanh chóng, cuộn trào bành trướng, trên dưới quanh người phát ra tiếng phanh phanh phanh ... ngột ngạt, trong khoảnh khắc vang lên bảy lần.
Một lớp huyết quang (ánh sáng màu máu) kỳ dị chói mắt trực tiếp bao phủ lấy thân thể hắn.
Cả người trong nháy mắt như cao không thể chạm, quanh người gió lớn rít gào.
Khiến cho Hắc Thủy lão quái kia cũng không thể không thay đổi sắc mặt, giuongj nói âm trầm vang vọng nơi đây.
"Không biết sống chết! Ta muốn để cho các ngươi tất cả đều chết không có chỗ chôn!"
Ầm ầm!
Thân thể của hắn chấn động, một lớp ánh sáng đen kinh khủng trong nháy mắt hiện lên ở thân thể của hắn, khí tức cuồn cuộn, thật giống như nước sông vỡ đê, điên cuồng trào ra ngoài, ngay sau đó lại cũng đạt tới một loại tình trạng cực kỳ đáng sợ.
"Nửa bước Thánh Linh ..."
Cách đó không xa.
Trên một ngọn cây.
Dương Phóng cau mày lại, lặng lẽ quan sát mọi chuyện diễn ra, trong miệng lẩm bẩm.
Sau khi Hắc Thủy lão quái thi triển cấm thuật, càng cưỡng ép thực lực bản thân đột phá đến Siêu phẩm đệ tam quan đạt đến tình trạng nửa bước Thánh Linh.
Điểm này cùng loại với Giáo chủ Nguyên Linh giáo trước đây!
Còn người đàn ông Kim đao bên cạnh, mặc dù trùng huyệt nghịch huyết, nhưng từ đầu đến cuối không đạt được thay đổi về chất.
Cho nên kết quả có thể tưởng tượng được.
Nửa canh giờ trước, Dương Phóng đã thuận lợi truyền tống tới đây.
Điểm dừng chân sau khi truyền tống, ở vào bên trong một cái hang động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận