Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 431: Sắp có quản sự mới tới?

Máu phun ra dữ dội, lồng ngực lõm vào.
Một tên cao thủ Thập phẩm bị hắn hắn đấm xuyên qua ngực, ngũ tạng nổ tung, thân thể giống như diều đứt dây, lập tức bay ngược ra đằng sau hung hăng rơi bắn về phía phương hướng nơi xa.
Vào thời điểm rơi xuống đất thì đã bị mất mạng ngay lập tức, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra.
Năm người khác thay đổi sắc mặt, đột nhiên quay đầu lại, quả thực không thể nào tin được.
Tuy nhiên động tác của Dương Phóng là quá nhanh.
Gần như không cho bọn họ bất kỳ khoảng thời gian phản ứng nào, sau khi một chưởng đấm chết một tên, thân thể lập tức lóe lên giống như dịch chuyển tức thời vậy, xuất hiện ở bên cạnh tên cao thủ Thập phẩm thứ hai, tung ra một quyền, vẫn không có bất kỳ thay đổi nào.
Ầm!
Sương máu nổ tung, não bắn tung tóe.
Một quyền này trực tiếp đấm vào mi tâm của đối phương, làm cho đối phương đến chết cũng vẫn còn chưa hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, thi thể đã hung hăng bay ngược ra đằng sau.
"Đi!"
"Mau trốn! !"
Bốn người còn lại hoảng sợ kêu to, cuối cùng phản ứng lại.
Quái vật!
Tên này căn bản chính là một tên quái vật a!
Bọn họ không dám ở lâu thêm một khắc nào, liều lĩnh quay người chạy trốn, hận không thể mọc ra tám cái đầu.
Chỉ có điều khi đối mặt với tốc độ của Dương Phóng, thân pháp của mấy người quả thực chậm đến đáng thương.
Ầm! Ầm! Ầm!
Từng cỗ thi thể liên tục bay tứ tung ra ngoài, máu tươi bắn tung tóe rơi rụng, vô cùng thê thảm, sau lưng lõm vào, giống như là bị thiên thạch rơi vào người vậy.
Trong nháy mắt, bốn người còn sót lại đều chết thảm toàn bộ.
"Một đám rác rưởi như thế này còn chạy tới đây làm gì?"
Dương Phóng nhíu mày, lắc lắc vết máu trên nắm tay.
Ba tên Thập phẩm cũng dám tới, quả thực lãng phí thời gian của hắn.
Hắn đột nhiên nhìn về phía Mộc quản sự ở bên cạnh, hỏi với giọng lạnh lùng, "Xe ngân lượng bị cướp ở đâu?"
"Ngay tại đường núi phía tây!"
Mộc quản sự kinh hoảng nói.
Dương Phóng hừ lạnh một tiếng, thi triển thân pháp, trực tiếp lao nhanh về phái nơi xa.
Đám người này chạy tới nơi này, xe ngân lượng hơn phân nửa con đang ở trên đường núi.
Lúc này đuổi theo rất có thể sẽ thu lại được xe ngân lượng.
Sự thật đúng như nằm trong dự đoán của Dương Phóng.
Hắn một đường lao nhanh, tới khi chạy tới đường núi phía tây của Nam Long lĩnh, quả nhiên thấy được hai chiếc xe chở bạc dừng ở đó.
Thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, máu me đầm đìa.
Tất cả đều là đệ tử Thần Vũ tông phụ trách hộ tống lần này.
Dương Phóng khẽ ngửi một cái.
Mùi của thuốc nước vẫn còn ở trong không khí.
Hắn đi tới, trực tiếp vén vải đen mặt ngoài lên, lộ ra một cái rương lớn ở bên trong.
Sau khi mở ra, thấy được nén bạc bên trong vẫn còn nguyên vẹn.
Dương Phóng đang muốn đưa xe bạc trở về, đột nhiên lại nhíu mày lần nữa, đột nhiên quay đầu, sau đó nhanh chóng lao về phía phương hướng bụi cỏ ở một bên.
Chỉ thấy có ba bộ thi thể trong bụi cỏ, được lá cây bao trùm qua loa.
Ngoại trừ một bộ tương đối mới mẻ ra, hai bộ thi thể còn lại trông tối thiểu đã ba bốn ngày.
Trang phục mặc trên người ba người đều không ngoại lệ, tất cả đều là trang phục của đệ tử ngoại môn Thần Vũ tông.
"Đệ tử ngoại môn ..."
Dương Phóng hoài nghi.
Làm sao bọn họ lại chết ở chỗ này?
Bàn tya của hắn lập tức lục lọi trên người mấy người.
Một lát sau, quả nhiên sờ được ba bức thư.
Sau khi mở ra tất cả đều là Tống Kim Luân sư tôn của hắn viết cho hắn.
Bức thứ nhất là hỏi thăm tình huống liên quan tới mỏ bạc, tông môn hiện tại cần dùng tiền gấp, bảo hắn vận chuyển một khoản bạc mang đến tông môn.
Bức thư thứ hai là bảo hắn trong những ngày này cần phải cẩn thận một chút, tổ chức Tà Đạo và đoàn thể thần bí rất có thể sẽ ra tay với mỏ bạc.
Bức thứ ba thì là bảo hắn nhanh chóng trở về tông môn nghe điều động, ngay lập tức có quản sự mới đến mỏ bạc.
Chỉ có điều!
Không cần biết là Dương Phóng hay là Tống Kim Luân đều tuyệt đối không ngờ rằng, ba bức thư này căn bản còn chưa có đưa tới, người đưa tin đã bị người giết chết giữa đường rồi.
"Sắp có quản sự mới tới?"
Dương Phóng nhíu mày, nhăn nhó một lúc.
Hắn vốn cho rằng sư tôn của mình không nhớ tới chính mình, chính mình có thể ở chỗ này làm đầy ba tháng.
Kết quả hiện tại cộng lại dường như mới khoảng hai tháng.
Dương Phóng xé nát ba bức thư, xua đuổi ba chiếc xe ngựa trở về phía mỏ bạc.
Sau đó chính là giải quyết hậu quả một cách thỏa đáng.
Đặc biệt là Mộc quản sự, hắn nhất định phải để lại cái tâm nhãn mới được.
Người này nhiều lần bị chính tay mình cho ăn quả đắng, rất khó bảo đảm sẽ không nói ra cái gì với quản sự mới tới kia, tăng thêm phiền phức cho mình.
"Mộc quản sự, ngươi qua đây một chút!"
Dương Phóng nói với giọng điệu thản nhiên, gọi Mộc quản sự trở lại nơi ở của mình.
"Tiêu quản sự. . ."
Mộc quản sự vẻ mặt trắng bệch, lo lắng bất an đi theo Dương Phóng.
"Ta vừa mới nhận được mệnh lệnh, ta lập tức phải trở về tông môn nghe điều động, nói cách khác, về sau rất có thể chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau, trong khoảng thời gian này, giữa chúng ta cũng là hợp tác vui vẻ, ngươi nói đúng không?"
Dương Phóng hỏi.
"Đúng vậy đúng vậy, chúc mừng Tiêu quản sự thăng chức."
Mộc quản sự vội vàng nói.
Hắn bây giờ là không muốn ở trong tay Dương Phóng thêm một lúc nào.
Gia hỏa này căn bản chính là kẻ điên.
"Nếu như có thể thăng chức tự nhiên là tốt nhất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận