Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 922 - Diệp Huyền vs Mạnh Vân



Chương 922 - Diệp Huyền vs Mạnh Vân




Bên cạnh người thanh niên này còn có một lão giả sắc mặt tái nhợt, cái cằm thật nhọn, trên mặt nở một nụ cười quỷ dị, khiến cho người ta phải run rẩy kinh hãi.
Khoảnh khắc Diệp Huyền nhìn thấy lão giả, vẻ mặt hắn càng đột nhiên thay đổi.
Thanh Bức tán nhân!
Hắn vội vàng nhanh chóng nhìn về phía Dương Phóng.
"Đừng nhìn ta, không liên quan gì đến ta."
Dương Phóng bình tĩnh trả lời.
···
Dương Phóng một mặt giống như cười mà không phải người, áo bào xanh tung bay, mái tóc đen như mực, một bộ dáng vẻ không quan tâm, ánh mắt có nhiều hứng thú nhìn về phía Diệp Huyền.
Diệp Huyền lập tức tê cả da đầu.
Nhưng chẳng mấy chốc đã phản ứng lại.
Chẳng lẽ ... vị tiền bối này đang khảo nghiệm chính mình sao?
Nghĩ đến đây, hắn hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại nhìn về phía Mạnh Vân mở miệng nói: "Mạnh Vân, lần trước để cho ngươi chạy mất, không nghĩ tới lần này ngươi thế mà còn dám xuất hiện, không sợ lần này hoàn toàn bị giữ lại ở nơi này sao?"
"Đánh rắm!"
Mạnh Vân thanh niên sắc mặt âm trầm này lanh giọng mắng một câu, nói: "Lần trước là Diệp gia các ngươi lấy nhiều lấn ít, cùng nhau vây công ta, lần này Diệp gia các ngươi thế nhưng là không có người nào ở bên cạnh, Diệp Huyền, có gan thì tới đọ sức một trận."
"Hừ."
Diệp Huyền cười lạnh một tiếng, nói: "Đơn đả độc đấu chẳng qua chỉ là hành vi của thất phu mà thôi, cao thủ chân chính từ trước đến nay luôn khinh thường loại quyết đấu này."
"Bớt nói những lời vô ích đi, mối thù một kiếm lần trước ta muốn đích thân đòi lại, nhận lấy cái chết!"
Mạnh Vân hét lớn một tiếng, không muốn nói nhảm, trường kiếm ra khỏi vỏ, thân thể gần như lập tức đánh tới, đánh thẳng về phía chỗ hiểm của Diệp Huyền.
Diệp Huyền biến sắc, biết đứng ở trước mặt Dương Phóng bất kể như thế nào cũng không thể lùi bước, nếu không mọi cố gắng trước đó khả năng sẽ hoàn toàn uổng phí.
Nhất định phải để lại ấn tượng tốt trước mặt 'Tiền bối'.
Keng!
Trường kiếm ra khỏi vỏ, phát ra âm thanh chói tai, lập tức nhanh chóng nghênh đón về phía thân thể Mạnh Vân.
Keng keng keng keng!
Kiếm pháp hai người va chạm vào nhau, lập tức phát ra tiếng gió rít gào, tạo ra động tĩnh không nhỏ ở trên đường phố.
"Có người quyết đấu!"
"Ngọa Long kiếm - Diệp Huyền đại chiến với Thanh Quang kiếm - Mạnh Vân, nhanh tới xem a!"
Chẳng mấy chốc đã có người hét lớn lên.
Khiến lượng lớn khách giang hồ tập trung tới, bàn tán sôi nổi, âm thanh ồn ào.
Thanh Bức tán nhân thì đứng nghiêm một bên, trên mặt mang theo nụ cười, một đôi mắt quỷ dị, không ngừng quét về phía Dương Phóng, như thể hắn muốn nhìn thấu Dương Phóng vậy.
Chỉ có điều không cần biết hắn nhìn như thế nào, sắc mặt Dương Phóng từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, không hề bị lay động.
Mà để cho Thanh Bức tán nhân âm thầm ngạc nhiên chính là, Dương Phóng trước mắt kia giống như một vực sâu sâu không thấy đáy, không để lộ ra một chút khí tức nào.
Điều này làm cho hắn âm thầm hoài nghi.
Tu vi của hắn chính là Thánh Linh cảnh đệ nhất thiên thê, một số ít cường giả trong toàn bộ Thiên Linh thành, hắn gần như biết tất cả, nhưng vì sao chưa bao giờ nhìn thấy Dương Phóng, hơn nữa khuôn mặt này quá trẻ tuổi một chút.
Là cố làm ra vẻ bí ẩn?
Hay thật có chút thủ đoạn?
Nhưng chẳng mấy chốc Thanh Bức tán nhân không tiếp tục để ý nữa mà đưa ánh mắt nhìn về phía trận đấu.
Cuộc quyết đấu giữa hai người rất là đặc sắc.
Kiếm pháp va chạm, thân pháp thuyên chuyển mang theo từng cơn gió mãnh liệt, lật tung mọi quầy hàng ở xung quanh, tiếng keng keng keng vang lên chói tai không ngừng.
Đảo mắt đã qua hơn trăm chiêu.
Chiến đến lúc này, Diệp Huyền đột nhiên hét lớn một tiếng, giống như thi triển bí pháp gì đó, thế kiếm trong tay đột nhiên tăng tốc, giống như gió lớn mưa rào, lít nha lít nhít, tốc độ trực tiếp nhanh hơn không chỉ gấp hai so với trước đó.
Bằng cách này, Mạnh Vân ở đối diện lập tức thay đổi sắc mặt, tay chân luống cuống, vội vàng nhanh chóng chống lại.
Nhưng vẫn bị trường kiếm của Diệp Huyền quẹt qua làm bị thương, khu vực ngực liên tục xuất hiện nhiều vết thương.
"Làm càn!"
Thanh Bức tán nhân quát lớn một tiếng, âm thanh như máy khoan điện vô hình, lập tức hung hăng hướng chui vào trong đầu của Diệp Huyền, đồng thời Thanh Bức tán nhân di hình hoán ảnh, nhanh đến cực điểm, muốn trực tiếp bắt lấy Diệp Huyền.
Chỉ có điều thân thể của hắn vừa muốn nhoáng ra, đột nhiên bỗng nhiên dừng lại, cảm nhận được thân thể thật giống như bị một ngọn núi nặng ngăn cản lại vậy, lập tức không thể động đậy.
Trong lòng hắn giật mình, vội vàng nhanh chóng nhìn vào bả vai của mình.
Chỉ thấy một bàn tay lớn chẳng biết lúc nào đã đặt vào trên bờ vai của hắn, đè lại hắn dễ như trở bàn tay, một khuôn mặt đang nở nụ cười tủm tỉm ở trên cao nhìn vào hắn.
Chính là người mặc áo bào xanh vừa rồi.
Hắn xuất hiện ở sau lưng mình từ khi nào?
Chính mình thế nhưng là Thánh Linh cảnh!
Trong lòng Thanh Bức tán nhân lập tức hoảng sợ, không thể tưởng tượng nổi.
"Chuyện của người trẻ tuổi cứ để cho người trẻ tuổi tự mình giải quyết, ngươi cần gì phải nhúng tay vào làm gì?"
Dương Phóng cười nói.
Mặc dù nói chuyện không liên quan đến mình, có điều đối phương lấy lớp hiếp nhỏ, chính mình nếu như tiếp tục chỉ đứng xem vậy cũng không phù hợp cho lắm, bởi vậy mới thích hợp can thiệp một chút.
Thanh Bức tán nhân tuôn trào mồ hôi lạnh, liên tục gật đầu, nói: "Đúng, đúng, tiền bối nói rất đúng."
Hắn cảm nhận được toàn bộ phần xương bả vai vô cùng đau đớn.
Giống như chỉ cần đối phương khẽ bóp một cái thì một cánh tay của chính mình sẽ hoàn toàn bị phế bỏ.
"Ừm."
Dương Phóng mỉm cười, thả lỏng bả vai của Thanh Bức tán nhân ra.
P/S: Ta thích nào ... 2



Bạn cần đăng nhập để bình luận