Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 352: Tại sao không đánh mà chạy?

"Hai vị sư huynh khách khí rồi, độc của ta chẳng qua chỉ là tiểu đạo mà thôi, sao có thể so sánh mà vượt được võ học của các ngươi?"
Dương Phóng trả lời.
"Là Tiêu sư đệ khiêm tốn mới đúng a, trước đây không lâu Tiêu sư đệ thế nhưng là vừa mới cầm xuống một tên cao thủ Thập phẩm của Thanh Long hội, điểm này chúng ta đều có nghe nói."
Lữ Hải cười nói.
"May mắn mà thôi!"
"Không cần biết may mắn cũng được, thực lực chân chính cũng được, tóm lại một lát nữa chúng ta xem thái độ của Tiêu sư đệ."
Lữ Hải cười nói.
"Tiêu sư đệ đã không phải là lần đầu tiên làm chuyện như vậy, chắc là còn đang nhân từ nương tay?"
Lưu Chính cũng mỉm cười nhìn về phía Dương Phóng.
"Ừm?"
Dương Phóng xoay người lại, một đôi mắt nhìn về phía Lưu Chính.
Lưu Chính nói với giọng điệu bình tĩnh, "Khi giết quá nhiều người vô tội thì sẽ không còn loại lòng trắc ẩn như vậy nữa, nghĩ lại ta năm đó cũng là như vậy, vì ép ta nhập đạo, ta thế nhưng phải tự tay giết chết không ít đứa bé, về sau dần dần thành quen, nghĩ lại mà thấy thì thực sự không phải là vấn đề lớn, đặc biệt là đối với trẻ em, một đao giết chết cực kỳ thuận lợi, không phải là vấn đề lớn."
"Thật sao?"
Dương Phóng hỏi.
"Ừm? Chắc là Tiêu sư đệ hôm nay không được vui cho lắm?"
Lữ Hải liếc mắt nhìn về phía Dương Phóng.
"Không có!"
Dương Phóng quay người đi về phía buồng nhỏ trên tàu, nói: "Lát nữa tới lúc động thủ thì lại tới nói cho ta biết!"
Lữ Hải, Lưu Chính đưa mắt nhìn nhau, nhếch miệng lên.
Trần quản sự nói rất đúng.
Trong lòng tên Tiêu Phóng này vẫn còn đang nghĩ đến việc bo bo bảo vệ lấy chính mình!
Trăng treo giữa bầu trời.
Thuyền lớn dừng lại.
Lặng lẽ chờ đợi ở giữa lòng sông.
Lưu Hải, Lưu Chính và những người khác sớm đã chuẩn bị thỏa đáng, che kín khuôn mặt.
Bỗng nhiên!
Ầm một tiếng, một chiếc thuyền nhỏ chèo ra từ một nhánh ở bên, lập tức đâm vào chiếc thuyền lớn,lập tức khiến cho toàn bộ chiếc thuyền lớn đều khẽ đung đưa.
"Kẻ nào?"
Ánh mắt Lữ Hải phát lạnh, chạm vào trường kiếm bên hông.
"Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, tiểu nhân là người đi đường đêm khuya, vô ý đụng vào thuyền lớn, mong rằng thứ tội cho ..."
Trên chiếc thuyền nhỏ chẳng mấy chốc đã xuất hiện một lão giả khoác áo tơi trên đầu đội một chiếc mũ rộng vành, liên tục chắp tay xin thứ tội.
"Không biết sống chết!"
Lữ Hải nói với giọng điệu lạnh giá, cong ngón búng ra.
Một cái ám khí được hắn bắn ra muốn bắn về phía lão giả kia.
Nhưng đột nhiên, Lữ Hải biến sắc, cảm thấy có gì đó không đúng.
Có sát khí!
Hắn vội vàng nhanh chóng quay đầu lại, rút trường kiếm ở bên hông ra khỏi vỏ, nhanh như thiểm điện đâm về khu vực phía trước.
Một người mặc áo đen che mặt nhảy lên khỏi mặt nước, vung một thanh trường kiếm và bao phủ về phía Lữ Hải với tốc độ khó mà tin nổi, ngay chớp mắt, trên dưới đầy trời giống như tất cả đều là kiếm quang (Ánh kiếm, ánh trăng).
Cùng lúc đó, lão giả vừa rồi ở trên chiếc thuyền nhỏ, cũng thay đổi vẻ mặt kinh hoàng trước đó, nhấc thanh trường đao lên, tung người nhảy lên đáp vào trên boong tàu, nhanh chóng vây công về phía thân thể Lữ Hải.
Trên mặt nước bốn phương tám hướng cũng theo đó mà nhảy ra một bóng người rồi lại một bóng người xuất hiện.
"Có mai phục!"
Lữ Hải mở miệng hét lớn.
Toàn bộ boong tàu trở nên hỗn loạn hoàn toàn.
Cao thủ hai bên trong nháy mắt đại chiến với nhau.
Mà khiến cho hai người Lữ Hải và Lưu Chính phải giật mình chính là, bên trong những người tập kích bọn họ thì có rất nhiều cao thủ, riêng Thập phẩm thôi cũng đã có tới năm người, những Bát phẩm, Cửu phẩm còn lại cũng rất chi là nhiều.
"Không tốt!"
Trong lòng bọn họ lạnh buốt, phát ra tiếng gào thét, "Tiêu sư đệ, nhanh nhanh thả độc!"
Trong khoang thuyền.
Dương Phóng mặc áo đen che mặt, thân thể đi ra, mặt đột nhiên cau lại một cái, sau khi thuận tay đâm chết một một tên cao thủ Cửu phẩm đang tấn công về phía hắn, hai mắt nhìn vào hai người Lữ Hải và Lưu Chính đang rơi vào đại chiến, không nói một lời, trực tiếp nhảy về phía lòng sông, tạo ra tiếng sóng nước ầm ầm.
"Tiêu Phóng, ngươi!"
Sắc mặt hai người thay đổi rõ rệt.
Đối phương vậy mà lại bỏ bọn họ lại chạy trốn một mình!
Hai người vội vàng muốn liều mạng.
Nhưng đột nhiên bọn họ cảm thấy có gì đó không ổn.
Các cao thủ vây công bọn họ từ bốn phương tám hướng, ánh mắt tất cả đều đột nhiên thay đổi, vội vàng bảo vệ miệng mũi, nhanh chóng lùi lại, thối lui về phía lan can hai bên.
Đám người Lữ Hải, Lưu Chính mừng rỡ trong lòng, vội vàng không cần nghĩ ngợi gì nữa mà lao nhanh ra, ngay sau đó thì nhảy xuống sông mà rời đi.
"Đừng để cho bọn họ chạy, mau đuổi theo!"
Cao thủ xung quanh mở miệng quát lớn.
. . .
Dòng sông Đông Giang rộng lớn mênh mông.
Dáy sông cực sâu.
Ở một phương hướng khác.
Liên tục có bảy tám bóng người từ dưới nước nhô lên khỏi mặt nước, nhanh chóng bơi về phía bên bờ, trên người mỗi người đều ướt sũng, vẻ mặt trắng bệch.
Có người ở trên thân đột nhiên còn có vết thương do đao kiếm gây ra, vẻ mặt thống khổ.
Hiển nhiên, trên những vết thương do đao kiếm này cũng tồn tại kịch độc.
"Đáng chết, tin tức bị để lộ, là ai, ai bán chúng ta!"
Một tên đệ tử Thần Vũ tông cắn răng mà quát.
"Tiêu sư đệ!"
Bỗng nhiên, hai tay Lưu Chính lập tức nắm lấy cổ áo của Dương Phóng, tức giận quát, "Tại sao không đánh mà chạy? Rõ ràng lợi dụng kịch độc là có thể đánh ngã được toàn bộ bọn họ!"
Dương Phóng thuận tay đẩy hai tay Lưu Chính ra, không nói một lời cũng không trả lời.
"Tiêu sư đệ!"
Lưu Chính đột nhiên quát chói tai, sắc mặt trở nên âm trầm, nói: "Ngươi rốt cuộc là đang muốn làm cái gì?"
Đám đông lập tức hoàn toàn im lặng trong giây lát.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía Dương Phóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận