Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 127: Di chứng của Bạo Khí quyết?

Một chút cảm giác may mắn dâng lên trong lòng hắn, lần này có thể giết chết đám người kia, giết ra khỏi sự bao vây, may mắn là chiếm cứ lấy tỷ lệ rất lớn trong đó.
Lúc đó cho dù có bất cứ một tên cao thủ Tứ phẩm nào không chạy trốn mà là quay người trở lại cho hắn một kiếm thì hắn cũng khó lòng thoát khỏi cái chết.
Điều này cũng khiến hắn nhận thức được rõ hơn về tầm quan trọng của sự thận trọng.
Sau này không phải lúc vạn bất đắc dĩ thì tuyệt không thể làm như vậy nữa.
Trong khoảng thời gian này, bản thân mình giống như mơ hồ có chút bành trướng rồi ...
Dương Phóng thầm than trong lòng.
Hơn nửa canh giờ sau.
Miếng thịt heo trên thân kiếm cuối cùng cũng đã được nướng chín.
Sau khi Dương Phóng đơn giản rải lên một chút muối thô, lập tức bắt đầu gặm ăn.
Sau khi ăn uống no nê, Dương Phóng lập tức kiểm tra thân thể của mình, toàn thân trên dưới toàn là các vết tím bầm, nhiều mô mềm căng cứng.
Nhắm mắt nhìn vào bên trong thân thể, chỉ thấy mấy đường kinh mạch trong cơ thể cũng đã xuất hiện vết rạn.
Một khi vận chuyển nội khí thì sẽ truyền đến từng đợt cảm giác đau nhức.
"Di chứng của Bạo Khí quyết?"
Dương Phóng nhíu mày.
Cũng may mấy đầu kinh mạch này cũng không phải là những đầu kinh mạch quan trọng, dưỡng thương mấy ngày chắc hẳn là có thể dần dần khôi phục lại được.
Nếu như những kinh mạch quan trọng kia mà bị tổn thương, không có khoảng thời gian mấy tháng thì căn bản không trông cậy vào việc có thể khôi phục lại nhanh được, hơn nữa còn sẽ ảnh hưởng rất lớn tới thực lực của bản thân.
Điều này cũng có liên quan đến cảnh giới tu luyện Bạo Khí quyết của hắn!
Dù sao Bạo Khí quyết lúc trước của hắn mới đạt tới cảnh giới tầng thứ nhất, tiềm lực còn chưa được kích phát nhiều, tương ứng tác dụng phụ cũng nhỏ đi.
Nếu như Bạo khí quyết của hắn đạt tới cảnh giới tầng thứ ba hoặc thứ tư, như vậy lần này cũng không phải chỉ là tổn thương mấy đầu kinh mạch nho nhỏ đơn giản như vậy.
Dương Phóng nhắm mắt ngồi xếp bằng, vận chuyển nội công, sau khi hô hấp thổ nạp, tu bổ đầy đủ nội khí vào trong cơ thể, sau đó đứng dậy một lần nữa, lấy cái bọc túi thật dày trước đó hắn giấu ở dưới giường kia ra.
Trước đó hắn chỉ lo thu nhặt, căn bản chưa kịp kiểm tra xem có những thứ gì.
Bây giờ có thời gian, tự nhiên phải kiểm tra thật kỹ xem những thứ kiếm được lần này là những thứ nào.
Hắn để bọc túi lên mặt bàn, lại đốt sáng một ngọn đèn dầu lên, lập tức mở bọc túi ra.
Chỉ thấy bên trong rực rỡ muôn màu có đủ các loại đồ vật, gần như cái gì cần có đều có.
Dương Phóng lập tức miệng đắng lưỡi khô.
Hắn thừa nhận hắn chưa thấy qua việc đời.
Một bọc đồ lớn tới như vậy, lập tức để cho hắn có loại cảm giác tim đập loạn xạ.
Chỉ riêng vàng lá, hạt dưa vàng đã đạt tới hơn bốn mươi cái.
Những thứ khác như nén bạc, bạc vụn càng là đầy tràn một đống lớn.
Bên cạnh còn có nhẫn, ngọc khí, nội giáp, đan dược, Tịch Tà ngọc.
Cùng với hai quyển bí tịch hơi ố vàng.
Dương Phóng cầm lấy hai quyển bí tịch kia.
Chỉ thấy trên một quyển viết Hắc Băng chưởng
Một quyển thì viết Thứ Kiếm thuật!
Dương Phóng lập tức lật quyển bí tịch đầu tiên ra xem.
Đây là một loại Độc công!
Lục chưởng luyện thành bên trong sẽ xuất hiện hàn độc, đánh vào trên thân người, nhẹ thì có thể khiến người ta hàn độc nhập thể, chịu đủ sự tra tấn, nặng thì phá hủy nội tạng, chết thảm luôn tại chỗ.
Nói theo một cách khác!
Quyển bí tịch này tương đương với Huyền Minh Thần chưởng phiên bản thế giới này, lực lượng hàn độc để cho người ta khó có thể chịu đựng được.
Dương Phóng càng xem càng ngạc nhiên, sau đó đặt quyển Hắc Băng chưởng này sang một bên, lại cầm quyển Thứ Kiếm thuật ở bên cạnh lên quan sát.
Quyển Thứ Kiếm thuật này càng huyền diệu hơn.
Xuyên suốt toàn bộ, tất cả các động tác của thanh kiếm đều thực sự là những nhát đâm, không có bất kỳ động tác nào khác.
Chú trọng dựa vào tốc độ nhanh nhất, góc độ xảo trá nhất đâm về phía chỗ hiểm của kẻ địch.
Kiếm, vốn lấy đâm làm chủ!
Cái gọi là cắt, chặt, khều đều chỉ là chức năng mở rộng của nó!
Quyển võ kỹ này lại bỏ đi tất cả chức năng mở rộng, lấy chữ đâm phát huy đến cực hạn.
Luyện đến cảnh giới mạnh nhất, nghe nói có thể trong một giây đâm ra hai mươi tám kiếm!
Quả nhiên hung hiểm khó lường.
"Kiếm pháp tốt, bản Thứ Kiếm thuật này phối hợp với âm Ảnh thân pháp của ta, chắc chắn có thể phát huy ra uy lực mạnh hơn."
Dương Phóng thầm nghĩ.
Hắn đặt quyển bí tịch này vào một bên, lại cầm một bộ nội giáp (áo giáp mềm) ở bên trong bọc túi lên.
Toàn bộ nội giáp chỉ có khu vực trước ngực và sau lưng, toàn bộ đều sáng lấp lánh ánh bạc, thực sự rất phi thường.
Hơn nữa thoạt nhìn, có vẻ như nó không được làm bằng kim loại thông thường.
Trông giống như áo giáp vảy của một số dị thú.
Dương Phóng cầm trường đao lên, lập tức hung hăng bổ về phía nội giáp trước mặt một bổ.
Keng!
Tia lửa bắn tung tóe, âm thanh mềm mại và sắc nét.
Ngoại trừ một vết mờ trên bề mặt của nội giáp ra thì không nhìn thấy bất kỳ tổn thương nào.
"Bảo bối tốt!"
Dương Phóng mừng thầm.
Mặc nội giáp này vào trên người, chắc chắn có thể chống đỡ được tập kích của cao thủ Lục phẩm hậu kỳ, thậm chí là cao thủ Thất phẩm.
Tuy nhiên Dương Phóng cũng không biết nội giáp này là được lột từ trên người của ai xuống.
Dù soa trước đó hắn giết người đều là một đao chặt đầu, gần như không có chặt vào trên người.
Cho nên nội giáp có mạnh hơn đi nữa, trước đó cũng không thể bảo vệ được chủ nhân của nó.
Dương Phóng lập tức cởi áo ngoài, cởi bỏ bộ giáp mềm đang mặc lúc trước ra, chuẩn bị mặc bộ nội giáp mới này vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận