Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 951 - Đừng hòng trấn áp được ta!!



Chương 951 - Đừng hòng trấn áp được ta!!




"Ngươi đang nói cái quái gì vậy?"
Một tiếng rống đinh tai nhức óc trực tiếp phát ra từ trong miệng Dương Phóng, khiến cho không khí cũng lập tức nổ tung, ẩn chứa thiên uy cuồn cuộn.
"Ngươi. . ."
Bạch Vô Thường lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, giống như hoàn toàn không nghĩ tới Dương Phóng vậy mà còn có loại thủ đoạn này.
Cao tầng của tổ chức điều tra về Dương Phóng, dường như cũng không có cho thấy có loại thủ đoạn này!
Cánh tay của hắn đột nhiên giơ lên, che ở trước người để đỡ.
Ầm ầm!
Âm thanh rất lớn, như thể một cơn lốc xoáy dữ dội quét qua nơi đây.
Lại giống như hai ngọn núi đồng khổng lồ va chạm mạnh vào nhau.
Long trời lở đất, không thể tưởng tượng.
Ầm!
Thân thể Bạch Vô Thường lập tức bay ngược ra đằng sau, giống như một phát đạn pháo, bắn mạnh về đằng sau rơi đập nặng nề, trường bào màu đỏ trên người lập tức nổ tung ra, máu tóc đen dài trong nháy mắt rối tung rối mù.
Đôi mắt hắn trợn lớn lên, lần đầu tiên trên mặt lộ vẻ sợ hãi.
Chỉ có điều còn chưa chờ hắn phản ứng lại, thân thể Dương Phóng lại đột nhiên hiện lên, xuất hiện ở trước mặt hắn một lần nữa, bàn tay vô cùng to lớn giống như đập muỗi vậy, hung hăng vỗ về phái thân thể của Bạch Vô Thường một lần nữa.
Năm ngón tay giống như năm cái cột đồng dữ tợn.
Bạch Vô Thường vội vàng dựng hai tay lên ngăn ở trước người.
Nhưng căn bản là vô dụng.
Lực lượng của một chưởng này còn kinh khủng hơn so với vừa rồi, một vỗ vỗ ngang, giống như cả một ngọn Ngũ Hành Đại sơn hung hăng va mạnh vào.
Cùng lúc đó, trong đó càng là ẩn chứa mấy chục lớp lực lượng chấn động quỷ dị, trực tiếp đánh thẳng về phía khu vực nội tạng của Bạch Vô Thường.
Ầm!
Thanh âm đinh tai nhức óc, toàn bộ thân hình của Bạch Vô Thường lại hung hăng bay ngược, nơi khóe miệng lập tức tràn ra vết máu.
Bạch Vô Thương lộ ra vẻ kinh hãi, lập tức nhanh chóng di hình hoán ảnh, giống như dịch chuyển, trong chớp mắt biến mất không thấy đâu nữa.
Xoát!
Quang ảnh lóe lên, hắn lập tức xuất hiện ở một khu vực khác của Dương Phóng, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng có nhiều vết máu hơn, một đôi ánh mắt kinh sợ nhìn về phía Dương Phóng.
Dương Phóng sinh ra cảm ứng cũng đột nhiên quay lại, một đôi con ngươi to lớn mà lạnh lùng tiếp tục nhìn về phía thân thể của Bạch Vô Thường.
"Thủ đoạn này của ngươi là gì?"
Bạch Vô Thường nói với giọng điệu ngạc nhiên, không thể tưởng tượng nổi, nói: "Cự Ma hóa? Ngươi thế mà đã đạt tới Cự Ma hóa? Ngươi rõ ràng còn chưa chạm tới Bất Diệt cảnh thế mà có thể đạt tới một bước này? Ngươi còn có bí mật khác?"
Sưu!
Dương Phóng không nói một lời, ánh mắt lạnh lùng, thân thể đáng sợ lập tức lao vụt qua, luồng không khí trước người giống như đang xảy ra một vụ nổ vậy.
Mọi vật chất ngăn ở trước người hắn đều bắt đầu nhanh chóng nổ tung lên.
Dương Phóng vào lúc này chỉ có thể dùng hai từ kinh khủng để hình dung.
Toàn bộ chiều cao lập tức đột phá ba mét năm, trên người toàn lông đen nhánh, tròng mắt lạnh lùng, ma khí cuộn trào lượn lờ quanh người, giống như khói đen vậy.
Ngay sau đó lực lượng lĩnh vực của Bạch Vô Thường cũng lập tức mất đi tác dụng.
Ở trước mặt nhục thân hung hãn tuyệt đối, cho dù là lực lượng lĩnh vực thì cũng không ngăn nổi Dương Phóng.
Này còn chưa tính là gì.
Ở trên loại cơ sở đang có này, Dương Phóng đột nhiên hét lớn, Côn Bằng Tam biến lập tức bộc phát, trong cơ thể giống như có một ngọn núi lửa to lớn lập tức phun ra ngoài.
Ở trên thân thể vốn đang cao ba mét năm này lại biến lớn một lần nữa, mạnh lên, ầm một tiếng, biến thành cao hơn bốn mét, không cần biết là tốc độ hay là lực lượng đều đạt đến mức độ khó mà tin nổi.
Tròng mắt Bạch Vô Thường co rụt lại, cuồi cùng đã cảm nhận được một cỗ uy hiếp vô cùng to lớn từ trên người Dương Phóng.
Giống như bị một con Tà Ma cái thế nhìn chằm chằm vào vậy.
Cái thứ gì?
Làm sao hắn lại biến thành hình thái như vậy.
Ầm!
Bàn tay to lớn mang theo khí lưu và sát khí vô tận hung hăng bao trùm xuống thân thể Bạch Vô Thường một lần nữa, giống như một một tòa cung điện lập tức ép xuống.
Bạch Vô Thường hét lớn một tiếng, công lực trên dưới toàn thân lập tức được ngưng tụ đến cực hạn, tất cả lực lượng lĩnh vực vô hình hội tụ vào bên trong đôi bàn tay, tỏa ra ánh sáng trắng chói mắt.
Từng chùm ánh sáng trắng mang theo uy lực to lớn, giống như tia sáng vậy, trong nháy mắt chia cắt không gian thành hàng chục mảnh.
"Bí kỹ: Không Gian Toái Loạn!"
Bạch Vô Thường hét lên, mặt đất dưới chân nổ tung, thân thể đột nhiên vọt tới trước.
Giống như hai viên lưu tinh một lớn một nhỏ lập tức va chạm vào nhau.
Đông! !
Lại là một tiếng nổ vang to lớn, luồng không khí bành trướng nổ vang.
Quét sạch về phía xung quanh.
Sau đó toàn bộ mặt đất lập tức vỡ nát, giống như động đất, lập tức rung chuyển.
Bạch Vô Thường trước mắt lập tức biến mất.
Ngay lập tức hắn bị một bàn tay to lớn một mực vỗ mạnh vào trong lòng đất.
Toàn bộ mặt đất bị ép thành một cái hố lớn có độ sâu hơn một mét.
Bạch Vô Thường phọt ra máu tươi, hai tay đứt gãy, quần áo trên người rách nát toàn bộ, cả người trông giống như một đứa trẻ con bị Dương Phóng ấn chặt vào một chỗ, hoàn toàn choáng váng.
Tại sao có thể như vậy?
Tại sao có thể như vậy?
Một cơn thịnh nộ cuồn cuộn ngút trời nhanh chóng nổi lên trong lòng hắn.
"Đừng hòng trấn áp được ta!!"
Bạch Vô Thường hét lớn, giãy giụa kịch liệt ở bên dưới bàn tay to lớn của Dương Phóng, khí tức bộc phát, lĩnh vực và chân khí tất cả đều được hắn vận chuyển tới mức cực hạn.
P/S: Ta thích nào ... chương 1



Bạn cần đăng nhập để bình luận