Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 412: Ngươi ... ngươi chính là

Trên mặt Dương Phóng nở ra nụ cười mỉm, nói: "Ngô trưởng lão, xem ra thương thế của ngươi đã khôi phục rồi?"
Ngô Tam Giang sầm mặt lại, hắn theo bản năng dùng lòng bàn tay chạm vào băng gạc nửa mặt bên phải, ánh mắt điên cuồng, lòng bàn tay run lên.
Người mặc bộ giáp đen đáng chết kia!
Đợi đến khi tìm được đối phương, hắn sẽ chơi chết đối phương.
"Ngươi quỳ xuống cho ta!"
Sưu!
Ngô Tam Giang lập tức biến mất, nhanh như một điểm đen, thân thể bộc phát ra một cỗ khí tức bùng nổ đáng sợ khó lường, gần như trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh Dương Phóng, năm ngón tay trực tiếp hung hăng chộp lấy bả vai của Dương Phóng, chân khí dâng trào, giống như là sắt thép vậy.
Ầm!
Một tiếng vang trầm, đất rung núi chuyển.
Chân khí kinh khủng bành trướng cuộn trào về phía bốn phương tám hướng.
Trong rừng cây hai bên, lá rụng bay múa lung tung loạn xì ngầu, rào rào rào rào.
Đôi mắt của Ngô Tam Giang đột nhiên co rụt lại, lộ ra một chút kinh ngạc và không thể tin được, nhìn chằm chằm vào Dương Phóng trước mặt.
Chỉ thấy tay hắn đang bắt lấy lại bị Tiêu Phóng trước mắt này tóm chặt lấy.
Tất cả lực lượng tuôn ra cũng tự động bị thân thể đối phương hóa giải nhanh chóng.
Giống như đối thủ đã biến thành một ngọn núi không thể lay chuyển và đáng sợ mà lực lượng bản thân mình có thể lấy ra được lại ít đến thương cảm.
Đôm đốp!
Đột nhiên, Ngô Tam Giang cảm nhận được chỗ bàn tay của mình truyền đên từng cơn đau nhói, ánh mắt nhìn chỉ thấy mảng lớn điện quang quỷ dị nổi lên từ lòng bàn tay của Dương Phóng, rẹt qua rẹt lại đan xen nhau, giống như những con rắn nhỏ một bực bao bọc lấy cánh tay của mình.
Này không có khả năng!
Điện quang?
"Tiêu Phóng, ngươi đạt tới Siêu phẩm?"
Ngô Tam Giang sợ hãi kêu nghẹn ngào, giống như đang nhìn thấy quỷ vậy.
"Ngươi đoán?"
Trên mặt Dương Phóng lộ ra từng nụ cười dày đặc, nói: "Ngô trưởng lão, ngươi thấy ta một mình ở đây chẳng lẽ ngươi không cảm thấy có gì kỳ quái sao?"
"Ngươi ... ngươi chết đi cho ta!"
Ngô Tam Giang gào thét, giống như thần kinh bị kích thích lần nữa.
Lòng bàn tay của hắn điên cuồng rung động, chân khí tuôn ra, cuồn cuộn dưỡng mãnh hướng về phía thân thể Dương Phóng, đồng thời một bàn tay khác cũng đang nhanh chóng tấn công, điên cuồng vỗ mạnh về phía thân thể của Dương Phóng.
Hắn ta không tin rằng Dương Phóng, một Siêu phẩm mới tấn thăng lên có thể là đối thủ của hắn ta về mặt lực lượng?
Dù là áp dụng thủ đoạn dã man nhất hắn cũng có thể đánh chết Dương Phóng.
Ầm ầm ầm ầm! !
Âm thanh nổ vang, điện quang hiển hiện.
Ngô Tam Giang đánh ra từng lực chưởng một, đều không ngoại lệ, tất cả đều bị Dương Phóng thuận tay đập tan.
Thật giống như đang đập một con muỗi vậy.
Không cần biết Ngô Tam Giang dùng loại phương thức tấn công nào, tất cả đều lập tức tán loạn dưới một chưởng của Dương Phóng.
Sau khi đạt tới cảnh giới Siêu phẩm, hắn đối với vực sử dụng Lôi âm Hô Hấp pháp càng trở nên thuần thục hơn, mọi cử động của Dương Phóng đều ẩn chứa lực lớn kinh thiên, vượt xa tất cả cường giả Siêu phẩm đệ nhất quan.
"Đánh đủ chưa? Đánh đủ rồi thì cũng nên đến lượt ta!"
Dương Phóng nói với giọng lạnh lùng, bàn tay trái vẫn như cũ nắm chặt lấy cổ tay của Ngô Tam Giang, lòng bàn tay phải đột nhiên xuất hiện lửa dày đặc, ầm một tiếng, lập tức biến thành màu đỏ như máu, ngọn lửa đan xen cùng sấm sét, toàn bộ cánh tay của hắn được bao phủ bởi ánh sáng đáng sợ.
Ngô Tam Giang trong nháy mắt cảm nhận được một cỗ nguy cơ tử vong vô cùng rõ ràng, lập tức hét lớn một tiếng, liều mình vận chuyển chân khí tiến hành ngăn cản.
Ầm ầm!
Dương Phóng đánh ra một chưởng, lập tức vỗ mạnh vào khu vực vùng ngực của Ngô Tam Giang, lực lượng đáng sợ bùng phát, sấm sét và lửa hòa quyện vào nhau, khí tức đáng sợ, vừa đối mặt đã trực tiếp chấn vỡ toàn bộ quần áo nơi lồng ngực của Ngô Tam Giang, lực lượng đáng sợ xuyên qua ngực, trực tiếp khiến hắn thổ huyết, nội tạng đều bị nứt, thân thể trong nháy mắt bay ngược ra sau như một cái bao tải bị rách nát.
Phịch một tiếng, rơi vào trên một khối đá to lớn cách hơn mười mét.
Ngay cả một tảng đá ngàn cân cũng bị cơ thể của Ngô Tam Giang nghiền nát ngay lập tức.
Dương Phóng thản nhiên chộp lấy, trường kiếm ở một bên tự động rơi vào lòng bàn tay.
Keng!
Hắn rút Kim Xà kiếm ra, ánh sáng chớp động, giống như tia chớp màu vàng kim tràn ngập một cỗ khí tức đáng sợ vô hình, hắn bước ra, mặt không biểu tình, từng bước một đi về phía Ngô Tam Giang.
"Khụ khụ khụ. . ."
Ngô Tam Giang ọc máu ra, mái tóc hoa râm tung bay, khó khăn ngẩng đầu lên.
Những miếng băng quấn dày đặc trên mặt đã bị xé toạc.
Lộ ra khuôn mặt nửa bên phải hở xương trắng, trên mặt được bao phủ bởi thảo dược màu đen, còn có mùi thuốc gay mũi nồng nặc.
Trong mắt Ngô Tam Giang tràn đầy kinh hãi, khó có thể tin nổi nhìn về phía Dương Phóng đang bước tới từng bước một.
"Ngươi ... ngươi chính là người mặc bộ giáp đen đó?"
Nói với giọng khàn khàn, quả thực không thể tin nổi.
"Trả lời đúng rồi, đáng tiếc không có ban thưởng!"
Dương Phóng trả lời một cách hững hờ.
Ngô Tam Giang hoảng sợ trong lòng, không nghĩ ngợi chút nào, thân thể lập tức bắn ra, quay người là chạy, mặc kệ trọng thương trên người, vận dụng tốc độ cực hạn lao về phía xa xa.
Sưu!
Thân thể Dương Phóng trong nháy mắt xuất hiện ở sau lưng Ngô Tam Giang, Kim Xà kiếm mang theo khí tức khủng bố, ngay lập tức đâm xuyên qua trái tim Ngô Tam Giang từ sau lưng, xuyên ra trước ngực.
Phốc phốc!
Máu sền sệt bắn tung tóe khắp nơi.
Dương Phóng đẩy cơ thể của Ngô Tam Giang một mực đẩy ra rất xa mới dừng lại lần nữa.
Kim Xà kiếm chui vào tới lút cán, một mực đâm đến chỗ chuôi kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận