Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1039 - Đến Ngũ Sơn thành



Chương 1039 - Đến Ngũ Sơn thành




Sau đó hắn không ở lâu nữa, thân thể hóa thành bóng ma, lặng lẽ rời đi, chui vào núi sâu, nhanh chóng lao đi theo chỉ dẫn trên bản đồ.
Khoảng thời gian xuyên không trở về càng ngày đến càng gần.
Hắn định ở trước khi xuyên không trở về lần này, đầu tiên phải lấy được Thần chủng, tránh cho thế giới hiện thực lại có biến cố gì.
···
Một phương hướng khác.
Tại nơi rừng sâu núi thẳm.
Đạo quán yên tĩnh.
Tống Diêm Quân mặt không chút biểu cảm ngồi trên xe lăn, vết đồi mồi trên mặt bây giờ còn đậm hơn trước đó, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía nữ tử mặc váy trắng trước người.
"Diêm Quân, đây chính là tình huống trước mắt điều tra được, khu rừng rậm đó lại xuất hiện khí tức của Bạch Vô Thường một lần nữa, ngoài ra, còn có mấy đạo khí tức của Thánh minh, có thể khẳng định là, Bạch Vô Thường chắc chắn có chỗ cấu kết với Thánh minh, nếu không sẽ không gặp nhau liên tục như vậy."
Nữ tử váy trắng cung kính mà nói.
Nàng ta cũng không có thực sự truy tung Dương Phóng, chỉ tiến hành truy tung khí tức mà Dương Phóng để lại.
"Bạch Vô Thường, xem ra bản tọa đã nhìn nhầm."
Tống Diêm Quân nói với giọng già nua.
"Diêm Quân, Bạch Vô Thường trước đó đạt được mệnh lệnh của ngài, đang làm nội ứng ở Huyễn Thiên minh, nếu như bây giờ mà động thủ với hắn, vậy nỗ lực trước đó chỉ sợ đều sẽ ..."
Nữ tử váy trắng nói lời mang tính thăm dò.
"Chỉ là một con kiến mà thôi, có gì mà đáng giá hay không?"
Tống Diêm Quân nói với giọng điệu bình thản: "Có thể đưa hắn vào trong Huyễn Thiên minh, tự nhiên cũng có thể lại cho một người khác đi vào, mang quyển trục khế ước của Bạch Vô Thường tới đây."
Hành lang bên cạnh vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.
Một đồng tử mặc trường bào hoa lệ sắc mặt ngốc trệ, hai tay dâng một quyển trục màu đen, chậm rãi đi về phía bên Tống Diêm Quân.
"Bạch Phượng, ngươi cầm quyển trục này đi tìm Bạch Vô Thường, bảo hắn tới gặp ta!!"
Tống Diêm Quân thản nhiên nói.
"Vâng, Diêm Quân!"
Bạch Phượng run sợ, lập tức gật đầu.
Đi ra phía trước, hai tay cung kính nhận lấy quyển trục vào trong tay.
Quyển trục này là một loại quyển trục khế ước.
Lấy máu tươi, họ và tên, hai loại này dung hợp thành kíp nổ, vậy mới có thể phát huy ra tác dụng của nó.
Thành viên Địa Phủ dưới trướng Thập Đại Diêm Quân, người nào cũng phải ký vào loại quyển trục này.
···
Rừng núi vô tận.
Bóng người chớp động.
Dương Phóng dựa theo chỉ dẫn trong đầu, một đường lao nhanh về phía khu vực cực nam.
Bao nhiêu núi rừng đã đi qua dưới chân hắn.
Càng đi về phía nam, càng cảm nhận được sự mênh mông và hiểm trở của Thiên Long vực, núi non trùng điệp vô biên vô tận, lại có chướng khí lượn lờ, yêu thú qua lại.
Nó giống như cả một thế giới rộng lớn.
Nếu không phải trong đầu Dương Phóng cảm ứng được chỉ dẫn, vậy chắc chắn sớm đã lạc đường.
Đảo mắt đã hai ngày trôi qua.
Trong cuộc hành trình thần tốc của Dương Phóng, cuối cùng hắn đã đến gần Ngũ Sơn thành vào đêm nay.
Bóng đêm càng tối.
Trăng sáng giữa trời, tỏa ra ánh sáng trắng tinh khiết, mơ hồ có thể thấy mây mù chung quanh khá dày, ánh sao bị che khuất, chỉ còn lại ánh trăng nhu hòa tản mát xuống nhân gian.
Khiến cho đại địa dưới chân đều được bao phủ một lớp sương trắng bạc.
Dương Phóng lúc này đang đứng sừng sững trên một sườn núi cao chót vót, cau mày lại, đôi mắt đang nhìn về phía khu rừng tối tăm và vô tận trước mặt.
Đồng thời Phong luật mở ra, luồng không khí rít lên xào xạc bên tai.
Lắng nghe động tĩnh trong phạm vi hơn mười dặm.
"Ngũ Sơn thành, Ngũ Sơn thành, hoàn cảnh nơi này quả nhiên hiểm ác."
Dương Phóng tự nói.
Ngũ Sơn thành bởi vì địa hình mà có tên gọi như vậy.
Ở xung quanh thành này, có năm ngọn núi lớn dựng đứng hiện ra hình vòng cung, một mực bao bọc thành này vào bên trong, trong núi có rất nhiều độc trùng, đâu đâu cũng thấy rết, nhện, rắn độc, bò cạp.
Ngoài ra còn có nhiều loại độc thảo (cỏ độc).
Chẳng trách Thiên Độc sơn trấn thủ nơi này lâu như vậy.
Bọn họ trấn thủ chỉ là một mặt, một mặt khác e rằng chính là bởi vì tài nguyên dành cho Độc đạo ở nơi này vô cùng phong phú.
Dương Phóng nhắm hai mắt lại lần nữa, bắt đầu cảm ứng cẩn thận.
Lại qua một lúc.
Hắn mở mắt ra, thân thể di chuyển với tốc độ nhanh chóng một lần nữa.
Sưu!
Nửa canh giờ sau.
Thân hình Dương Phóng lóe lên, dung hợp hoàn mỹ vào trong đêm tối, lập tức rơi vào trên một Đạo quán không đáng chú ý, trong mắt hắn hiện lên một tia sáng.
Tìm được!
Thần chủng thứ năm nằm ngay ở bên trong Đạo quán này.
Ánh mắt hắn nhanh chóng quan sát, thi triển Phong luật, đồng thời lực lượng tinh thần kéo dài ra bên ngoài, chẳng mấy chốc thì thầm thở phào.
Mọi người bên trong Đạo quán này sớm đã ngủ say.
Thật đúng là trời cũng giúp ta!
Vừa đúng lợi dụng đêm hôm khuya khoắt để lấy Thần chủng, thần không biết quỷ không hay!
Ngay vào thời điểm Dương Phóng chuẩn bị lao về phía đại điện, đột nhiên sinh ra phản ứng, giẫm chân xuống, ánh mắt ngạc nhiên đột nhiên nhìn về phía khu rừng núi rậm rạp phía sau lưng.
Từng tiếng hò hét của một cơn gió yếu ớt đang nhanh chóng tiếp cận về phía Đạo quán này.
"Có người?"
Hắn hơi cau mày lại.
Đêm hôm khuya khoắt thế này vậy mà lại có người tiến vào Đạo quán?
Hắn rất nhanh không tiếp tục để ý tới, thân thể dung nhập vào đêm tối, chợt lóe lên, tiến vào sâu bên trong đại điện, lập tức núp ở đằng sau một bức tượng, lặng lẽ ngồi xếp bằng, bắt đầu toàn lực cảm ứng Thần chủng ...
Không cần biết người nào đến, tóm lại chẳng liên quan gì tới hắn.
Mục đích của hắn chỉ có Thần chủng.
···
P/S: Ta thích nào ... chương 4



Bạn cần đăng nhập để bình luận