Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 123: Ta trúng độc?

Hoang Dã sư huynh vội vàng vung trọng kiếm của mình lên, dốc hết toàn lực để tiến hành ngăn cản.
Cùng lúc đó, Bạch Phong của Bạch Nguyệt Lâu, Ngô trưởng lão của Tứ Phương minh cũng điên cuồng lao về phía Dương Phóng.
Bích Thủy sư tỷ của Kiếm tháp cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nàng tỏ ra vô cùng hoàng sợ, trên dưới toàn thân còn đang run lẩy bẩy, cảm giác như vừa rồi chính mình vừa đi dạo một vòng trước Quỷ Môn quan vậy.
Vừa rồi nàng ta thế mà lại mất đi ý thức thêm một lần nữa?
Mắt thấy đám người Hoang Dã sư huynh vây công người thân thể to lớn đeo mặt nạ ở trước mặt, nàng ta nén sợ hãi, lao tới một lần nữa.
Một kiếm cấp tốc nhanh chóng thi triển ra, bao phủ về chỗ hiểm của Dương Phóng.
Dương Phóng cau mày lại, vung hai thanh trường đao, vù vù chói tai.
Choang!
Bỗng nhiên một đao chém bay trọng kiếm trong tay Hoang Dã sư huynh, thanh trường đao con lại lập tức hung hăng chém về phía mặt Hoang Dã sư huynh.
"Sư huynh!"
Bích Thủy sư tỷ phát ra tiếng kêu kinh hoàng, trường kiếm trong tay vội vàng nhanh chóng đâm về phía giữa lưng của Dương Phóng.
Lại không nghĩ tới Dương Phóng nhìn cũng chẳng thèm nhìn, tiếp tục bổ trường đao về phía Hoang Dã sư huynh.
Hoang Dã sư huynh một mặt sợ hãi, vội vàng theo bản năng giơ hai tay lên để đón đỡ.
Keng!
Phốc phốc!
A!
Hàng loạt âm thanh vang lên.
Một là âm thanh Bích Thủy sư tỷ đâm vào sau lưng của Dương Phóng mà phát ra, mũi kiếm của trường kiếm lập tức đâm rách quần áo đâm vào trên nội giáp ở bên trong.
Một âm thanh khác thì là trường đao của Dương Phóng chém tới, chém rụng hai cổ tay của Hoang Dã sư huynh.
Hoang Dã sư huynh đau đớn kêu lên một tiếng thê thảm, máu tươi phun ra từ hai cổ tay, thân thể không thể không liên tục lui về phía sau, vẻ mặt tràn đầy sự sợ hãi.
Thân thể Dương Phóng lóe lên, thi triển Đạp Tuyết công, nhanh chóng tiếp cận tới, trường đao xẹt qua cổ của Hoang Dã sư huynh.
Phốc!
Một cái đầu lập tức lăn thẳng ra khỏi cổ của Hoang Dã sư huynh.
Thi thể của hắn lung la lung lay, lảo đảo, hai đầu gối mềm nhũn xuống, quỳ rạp xuống đất.
"Hoang Dã sư huynh!"
Bích Thủy sư tỷ hoảng sợ kêu to.
Nàng ta sợ hãi trong lòng, đã hoàn toàn mất hết dũng khí, vội vàng liều lĩnh quay người chạy trốn.
Bạch Phong, Ngô trưởng lão còn lại vừa nhìn thấy nàng ta quay người chạy trốn thì cũng sinh lòng sợ hãi, cũng không dám ở lại nữa, vội vàng xoay người bỏ chạy.
Lại không nghĩ tới!
Ngay khi bọn họ vừa mới chạy ra không được bao xa thì lại xuất hiện sự khác thường.
Trong đầu đột nhiên truyền đến từng đợt cảm giác mê mãn, lỗ tai cũng vang lên ông ông, trước mặt xuất hiện vô số ảo giác.
Thân thể giống như là say rượu vậy, bịch bịch ngã sấp ngã ngửa vào trên mặt đất.
"Độc?"
Ngô trưởng lão lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, nói: "Ta trúng độc?"
Thực lực của người này đã kinh khủng như vậy rồi, thế mà còn biết dùng độc?
Quan trọng nhất là bọn họ không biết đối phương hạ độc như thế nào?
"Tha ta, tha ta. . ."
Trên mặt đất, Bích Thủy sư tỷ giọng điệu thì thào, nằm rạp trên mặt đất, mở miệng nói với nỗi sợ hãi vô bờ.
"Không hổ là cao thủ Lục phẩm, kháng độc tính vẫn là rất mạnh, ta hạ độc nặng như vậy, thế mà cho đến bây giờ mới xuất hiện phản ứng."
Dương Phóng cảm khái trong lòng.
Này nếu như đổi thành một tên cao thủ Ngũ phẩm bình thường khác thì sớm đã bị độc phát tác, nhưng đến bây giờ bọn họ còn có thể đại chiến với mình lâu như vậy.
Có điều cũng may mắn thay, mọi chuyện đều đã kết thúc.
Dương Phóng đi tới, vung trường đao lên lập tức hung hang chém mạnh về phía cổ của Bạch Phong.
"Chờ một chút, Thần Chủng là cái gì. . ."
Bạch Phong vẻ mặt thống khổ, còn muốn hỏi.
Phốc phốc!
Máu tươi bắn ra, nhuộm đỏ mặt đất.
Đầu người lập tức lăn xuống trên mặt đất.
Bước chân Dương Phóng không ngừng, ngay sau đó thì đi về phía vị Bích Thủy sư tỷ kia, lại là một đao hạ xuống.
"Tha cho ta ... van cầu ngươi, đừng giết ta ...
Phốc phốc!
Lại là một cái đầu người lăn ra ngoài.
"Yên tâm, không đau."
Giọng điệu của Dương Phóng bình đạm, ngay sau đó lại đi về phía thân thể Ngô trưởng lão.
Ngô trưởng lão thân thể mặc dù đã mềm nhũn ra rồi, nhưng hắn vẫn không chịu nhận mệnh, muốn dùng hết sức sức cuối cùng để di chuyển thân thể, bò về phía xa.
Hắn bò ra tạo thành một vết máu dài trên mặt đất.
Chỉ là trường đao của Dương Phóng vẫn là rơi vào trên người hắn.
Phốc phốc!
Cái đầu người thứ ba lăn xuống.
Tuyết càng rơi xuống càng lớn hơn.
Gió lạnh rít gào thê lương.
Đứng trong trận bão tuyết, Dương Phóng nhìn vào những thi thể nằm đầy trên mặt đất rồi lại nhìn vào đám người đang ngơ ngơ ngác ngác ở nơi xa một chút, hít một hơi thật sâu, quyết định thừa thế xông lên, dốc toàn lực giết sạch bọn chúng.
Nếu không, nếu đột nhiên có người tỉnh lại, vậy sẽ rất phiền phức.
Nhất là trạng thái của hắn bây giờ cực kỳ vi diệu.
Nội khí tiêu hao quá độ gần như đã có thể thấy đáy.
Hơn nữa trước đó hắn còn thi triển Bạo Khí quyết, một khi tác dụng phụ của Bạo Khí quyết xuất hiện thì hắn chắc chắn sẽ trở thành cá nằm trên thớt mặc cho người khác thịt.
"Bang chủ Tam Hà bang, ngươi cũng đi chết đi!"
Dương Phòng vung đao trong tay, bổ về phía một bóng người cách hơi gần với hắn.
Tất cả cao thủ Lục phẩm đều không thể buông tha.
Đây là mối đe dọa lớn nhất!
Thực lực của Ngụy Thiên Long bang chủ Tam Hà bang rõ ràng yếu hơn rất nhiều so với mấy người trước đó, mấy người trước đó đều đã đại chiến được một lúc với Dương Phóng, vậy mà hắn còn chưa tỉnh lại từ trong trạng thái thất thần.
Cho đến khi trường đao của Dương Phóng rơi vào trên người của hắn, cuối cùng hắn mới có vẻ như đã tỉnh táo lại.
Trên mặt Ngụy Thiên Long lộ vẻ hoảng hốt, vội vàng mở miệng.
"Đừng a!"
Phốc phốc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận