Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 905 - Thiên Long vực



Chương 905 - Thiên Long vực




Tinh thạch giá trị đắt đỏ, rất khó xin, tất cả đều bị phong tỏa ở bên trong bảo khố của hoàng cung, bọn họ sao lại vì chút vết nứt mà lại phải thay tinh thạch một lần nữa?
Loại chuyện lén lút này, há có thể để cho người khác biết?
Dương Phóng cau mày lại, không nói thêm lời nào.
Những vết nứt xuất hiện trên tinh thạch, rất rõ ràng, hắn rất lo lắng thật sẽ có chuyện xảy ra.
Tuy nhiên nếu như hắn đi xuống, vậy không biết sau đó còn phải đợi thêm bao lâu.
Nhỡ đâu nhóm người này truyền tống thành công thật, vậy chờ đến lần sau, vết nứt trên tinh thạch sẽ chỉ càng nhiều hơn.
Hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện cười ở thế giới hiện thực, dây thừng của trò nhảy bungee thì bao lâu mới thay dây một lần, trả lời: Đứt thì đổi.
Câu trả lời này không phải rõ ràng là đang nói nhảm sao!
"Được rồi, đều đã chuẩn bị xong, truyền tống lập tức bắt đầu."
Liễu hộ pháp nói với giọng lạnh lùng.
Bàn tay của hắn lập tức đặt vào trên vết lõm trên trận đài, thúc giục chân khí, ầm một tiếng, lập tức từng chùm tia sáng chói lòa bắn ra, đan xen theo chiều dọc và chiều ngang, bao phủ lấy tất cả đám người Dương Phóng vào trong.
Xoát!
Người ở trước mắt gần như lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Hai vị hộ pháp lập tức thở phào một cái.
Cuối cùng đã truyền tống ra ngoài, nếu như lâu thêm bị người phát hiện thì xem như phiền toái.
Ngay vào lúc hai người đang nhìn nhau mà mỉm cười, đột nhiên, trên trận đài phát ra tiếng răng rắc răng rắc, mười mấy viên tinh thạch màu trắng tất cả đều trở nên sáng tối chập chờn ...
Hai người khẽ giật mình mà nhìn nhau, cùng nhau quay đầu.
Cái tên miệng quạ đen kia thật nói trúng!
···
Núi rừng dày đặc, vô biên vô hạn.
Khắp nơi đều là màu xanh tươi tốt.
Khí hậu nơi này hoàn toàn khác biệt với Kình Thiên vực, giống như chia làm hai cực vậy.
Kình Thiên vực bây giờ chính là vào mùa rét đậm, tuyết dày bay phấp phới, gió lạnh lạnh thấu xương, nhiệt độ cực thấp có thể làm người chết cóng, nhưng ở nơi này lại giống như đang ở vào mùa hè, khắp nơi cây cỏ tươi tốt.
Trong rừng còn có tiếng kêu vang của côn trùng và chim chóc, cực kỳ ồn ào.
Xung quanh là những màu sắc rực rỡ.
···
Trong núi rừng tương đối thoáng.
Dương Phóng cau mày lại, ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời, rồi lại nhìn khu rừng tươi tốt xung quanh, trong lúc nhất thời cảm thấy không còn gì để nói.
Quả nhiên vẫn là có chuyện xảy ra.
Biết ngay năng lượng của những viên tinh thạch kia là không đủ!
Thế mà thật để hắn gặp phải chuyện này!
Ở sau khi bắt đầu truyền tống trận, Hắn và Liễu Tiên Quyền, Liễu Vân cùng với những người khác được một cỗ ánh sáng mạnh bao bọn, mọi chuyện vốn đang như thường, chẳng mấy chốc đã tiến vào đường hầm không gian, nhưng sau khi tiến vào đường hầm không gian không được bao lâu, toàn bộ đường hầm bắt đầu sụp đổ nhanh chóng, hư không bắt đầu trùng xuống, sau đó là phát sinh nhiễu loạn.
Hắn liều mạng dùng mọi cách hóa giải loại nhiễu loạn kia, cả người được một cỗ lực lượng cuốn trúng, lập tức bị ném ra ngoài.
Tuy nhiên!
Mặc dù hắn an toàn rơi xuống, nhưng Liễu Tiên Quyền và Liễu Vân bên cạnh thế nhưng lại tất cả đều biến mất, không biết đã bị không gian loạn lưu cuốn tới nơi nào.
Dương Phóng đi lại hơn nửa ngày trong rừng nơi này, vẫn không đi ra khỏi rừng.
Trong lòng hắn không chỉ một lần thầm chửi.
Hai cái tên khốn kiếp chết tiệt kia!
Lần này quả thực thua thiệt tới xuất huyết!
Ban đầu mang theo Liễu Tiên Quyền, nếu như mọi chuyện thuận lợi, trong khoảng hai tháng hắn chắc chắn có thể đạt tới Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê đỉnh phong một cách thuận lợi, thậm chí là tiến vào Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê.
Nhưng bây giờ Liễu Tiên Quyền biến mất rồi, tiến độ của hắn chắc chắn sẽ bị chậm lại rất nhiều.
Từ khi có thể tìm được nguồn Hoàng Cực đan mới.
"Bình tĩnh, bình tĩnh, hiện tại vẫn là nhanh rời khỏi nơi này mới tốt, đến nay không biết mảnh khu vực này đến cùng có phải là ở nơi hoang dã hay không, nếu như ở trong hoang dã vậy thì phiền phức."
Dương Phóng tự lẩm bẩm một mình, buộc mình phải bình tĩnh lại và nhìn về hướng mặt trời.
Một lát sau.
Thân thể của hắn vội vàng xông ra một lần nữa.
Trong một khu rừng xa lạ, cảm nhận về phương hướng sẽ cực kỳ hỗn loạn, cho dù là cao thủ Thánh Linh cảnh thì cũng sẽ có thể bị lạc đường một cách dễ dàng.
Cho nên, trong nửa ngày này, hắn đều là lao về phía phương hướng mặt trời.
Tuy nhiên!
Dương Phóng lại đột nhiên lo lắng một chuyện.
Mặt trời là di chuyển liên tục.
Vào buổi sáng, mặt trời là ở phía đông, giữa trưa mặt trời là ở phía nam.
Buổi chiều mặt trời ở phía tây.
Kể từ đó, cảm nhận phương hướng của hắn chẳng mấy chốc đã lại trở nên hỗn loạn lần nữa.
Cuối cùng hắn nghĩ ra một phương pháp mới, nhẹ nhàng nhảy lên, rơi vào trên cành của một cây đại thụ, ánh mắt nhìn về phía những lá cây.
Khi xác định được bên nào lá cây tương đối rậm rạp, thân thể của hắn lập tức lao về phía phương hướng rậm rạp hơn.
Cứ như vậy.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Đảo mắt cái hai ngày đã qua.
Dương Phóng lao nhanh trên đường.
Sáng ngày thứ ba, cuối cùng hắn cũng lao ra khỏi một khu rừng, sau khi nhìn thấy đằng trước là một con đường dài rộng thênh thang, hắn thở phào nhẹ nhõm.
"Đây là con đường, xem ra không phải ở nơi hoang dã, chỉ cần dọc theo con đường này, chắc là có thể nhanh chóng tới thành trì ở gần đây."
Dương Phóng thầm nói.
Hắn đột nhiên thi triển Phong luât, lắng nghe về phía bốn phương tám hướng.
Một lát sau, hai mắt lóe lên.
Có tiếng người nói chuyện?
Sưu!
Thân thể của hắn lại di chuyển nhanh chóng một lần nữa.
···
P/S: Ta thích nào ... chương 5 ... mọi người để dành KP chun chút để đầu tháng 5 đẩy KP cho truyện nhé :D



Bạn cần đăng nhập để bình luận