Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 196: Sư tôn triệu tập! Xuống núi.

Quan sát thật kỹ, tên người được ghi trên tất cả các bài vị đều mang họ Hứa, Hứa Như Phong, Hứa Như Yên, Hứa Hàn, Hứa Đông. . . .
Một người đàn ông trung niên cung kính quỳ gối trước bài vị của các vị tổ tiên, chắp tay trước ngực, đang sám hối.
"Liệt tổ liệt tông ở trên, tử tôn đời sau bất tài, hy vọng liệt tổ liệt tông thứ lỗi ..."
Người đàn ông trung niên này đang nói lẩm nhẩm trong miệng, trong lòng thành kính.
"Không muốn phát triển, không muốn báo thù, chỉ có quỳ lạy thì bọn họ có thể tha thứ được cho ngươi sao?"
Một giọng nói khàn khàn lạnh lùng truyền ra từ phía sau.
Thân ảnh của một người áo đen thần bí đi tới, trong giọng nói tràn ngập sự mỉa mai, "Đường đường là Phủ thành chủ, không ngờ lại xuống dốc tới tình trạng này? Thực sự là buồn cười quá thể, thật là đáng buồn!"
Thân thể Người đàn ông trung niên khựng lại một chút, không nói một lời.
"Liệt tổ liệt tông của Hứa gia, nếu như bọn họ biết hậu bối mà mình lựa chọn ra lại như thế này thì xem như còn sống cũng có thể bị tức mà chết đi lần nữa!"
Thân ảnh thần bí không khách khí chút nào, tiếp tục cười lạnh nói.
Mí mắt người đàn ông trung niên hơi khép lại, mặt không biểu tình, "Ngươi cần gì phải đứng đó mà kích động ta, ta chỉ là đang thương xót cho số phận của bách tính trong thành."
"Ngươi thương xót cho số phận của bách tính sao? Vậy ai đến thương xót cho số phận của Hứa gia?"
Thân ảnh thần bí lại nói ra lời nói lạnh như băng, nghe đinh tai nhức óc, "Bạch Lạc thành này vốn là do một tay Hứa gia thành lập, những người dân này đều là tôi tớ của Hứa gia, không có Hứa gia, bọn họ sớm đã chết không biết ở đâu rồi, nhưng bây giờ Hứa gia nhận được cái gì? Bây giờ ở bên trong Bạch Lạc thành này ai còn nhớ tới Hứa gia nữa?
Thời kỳ hưng thịnh, Hứa gia mang đến cho bọn họ bao nhiêu chỗ tốt, từ sau trận biến cố của mấy chục năm về trước, Hứa gia xuống dốc, trong vòng một đêm bị người chia cắt chín thành sản nghiệp, phụ thân, thúc bá, đường huynh, cô phụ toàn bộ chết thảm, những món nợ này, ngươi không nhớ rõ, nhưng ta thì còn nhớ rõ!"
"Bây giờ nói những lời này thì còn có tác dụng gì nữa?"
Người đàn ông trung niên nhẹ giọng nói, "Chuyện cũng đã qua rồi ..."
"Ta thì lại không cho rằng đã qua rồi!"
Thân ảnh thần bí nói với giọng điệu lãnh đạm, sau đó nở ra nụ cười lạnh nói: "Những gì mà tòa thành trì này nợ Hứa gia, vậy đừng mong có một ai thoát khỏi!"
Sắc mặt người đàn ông trung niên lộ vẻ hoài nghi, nhìn về phía thân ảnh thần bí.
...
Lại hai ngày nữa trôi qua.
Bạch Lạc thành không thể nghi ngờ là càng ngày càng trở nên hỗn loạn hơn.
Một mặt là chuyện Hắc Long quân đang lùng sục tổ chức Thiên Thần ở khắp nơi, một mặt khác nữa thì càng có rất nhiều người đang âm thầm nhìn chằm chằm vào Huyền Vũ tông.
Dường như tất cả các thế lực đều muốn lợi dụng lúc hỗn loạn này để lao tới hung ác cắn xé một miếng.
Sản nghiệp ở dưới chân núi của Huyền Vũ tông bị thu hẹp nhanh chóng.
Mỗi ngày đều có đệ tử và quản sự bị người ám sát.
Sự việc lan truyền trở lại trên núi thì lại gây ra một trận náo động.
Rất nhiều trưởng lão tức đến nghiến răng nghiến lợi, vô cùng tức giận.
Điều này cũng làm cho các đệ tử trên núi càng thêm bất an, sợ bản thân mình là người tiếp theo được phái xuống dưới núi.
"Khốn kiếp, ngay cả Thiết Đao bang loại bang phái hạng trung đẳng này hiện tại cũng dám nhân cơ hội để cắn chúng ta một miếng, thật là đáng chết!"
"Chu trưởng lão, đệ tử của ngươi còn chưa thèm xuống núi sao?"
Rất nhiều trưởng lão tức giận quát lên.
"Các ngươi!"
Chu trưởng lão sắc mặt đột nhiên thay đổi.
. . .
Bên trong gian phòng.
Dương Phóng lại kết thúc một lần tắm thuốc nữa, toàn thân ướt sũng, thở phào thoải mái, lại bước ra khỏi thùng thuốc.
"Cũng đã sắp đạt tới Thất phẩm trung kỳ rồi đi."
Tu vi: Thất phẩm sơ kỳ 450/1000.
Tâm pháp: Huyền Vũ chân công tầng thứ bốn 1800/4000.
. . .
Những ngày qua, mỗi một ngày đều được hắn tiêu xài ra ngoài hơn trăm lượng bạc để tắm thuốc.
Mỗi khi tiến hành một lần tắm thuốc thì Huyền Vũ chân công của hắn có thể tăng lên 100 điểm kinh nghiệm.
Mà khi Huyền Vũ chân công tăng đến 400 điểm, cột tu vi sẽ gia tăng thêm 100 điểm.
Cho nên!
Tiếp theo chỉ cần tiến hành tắm thuốc 2 lần nữa là hắn hoàn toàn bước vào Thất phẩm trung kỳ.
Sau khi hắn đứng dậy bước ra khỏi thùng thuốc thì lau khô thân thể, hoạt động chân tay một chút sau đó thay đổi quần áo khác.
"Dương sư đệ, sư tôn triệu tập!"
Đột nhiên, một giọng nói gấp gáp từ ngoài cửa truyền đến.
"Được rồi, ta tới ngay."
Dương Phóng trả lời.
Hắn cau mày lại.
Chẳng lẽ Chu trưởng lão không chống đỡ được áp lực từ các vị trưởng lão nữa rồi sao?
Cuộc sống yên bình sắp bị phá vỡ?
Hắn thu hồi trường kiếm, khóa chặt cửa phòng, đi ra ngoài sân.
"Sư huynh."
Phùng Tiểu Vũ vội vàng chạy đến.
"Đi thôi, chúng ta cùng đi xem xem."
Dương Phóng mở miệng nói.
Những đệ tử khác trong khu vực này cũng lần lượt ra ngoài, kết thành từng nhóm đi về phía phương hướng nơi ở của Chu trưởng lão.
Trong sân.
Chu trưởng lão với vẻ mặt âm trầm, ngập tràn lửa giận.
Trên khuôn mặt già nua cũng sắp chảy ra cả nước rồi.
Tuyệt đối không nghĩ tới đám trưởng lão kia hôm nay còn thiếu chút nữa thì động thủ với mình.
Nhìn vào cả vườn đệ tử, hắn thở dài trong lòng.
Những người đệ tử này đều là tài thần của hắn.
Nếu như chết sạch cả rồi, vậy thì đến đâu để tìm được nhiều kẻ có tiền như vậy đây?
"Vào buổi trưa ngày hôm nay các ngươi lập tức xuống núi, công việc ta đều đã sắp xếp ổn thỏa cho các ngươi rồi, tới nhận lấy thư tay đi."
Trên mặt Chu trưởng lão không có biểu tình gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận