Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 413: Huyết tế Đạo đồ?

"Ngô trưởng lão, yên tâm đi thôi, ngươi không phải tên Siêu phẩm thứ nhất chết trong tay ta cũng không phải là người cuối cùng."
Dương Phóng nói với giọng nói lạnh lùng.
Con mắt Ngô Tam Giang trợn lên rất lớn, quả tim vỡ nát, ánh mắt chật vật nhìn về phía Dương Phóng.
Tiểu nhân âm hiểm này ...
Phốc phốc!
Trường kiếm Dương Phóng chấn động, Kim Xà kiếm sắc bén lóe lên như tia chớp, trong nháy mắt chém thân thể Ngô Tam Giang ra làm hai nửa, máu tươi bay tung tóe rơi rụng, tóe ra sang hai bên.
Sau khi giết chết Ngô Tam Giang, Dương Phóng đang muốn lục soát thi thể đột nhiên nhướng mày ngẩng đầu lên lần nữa.
Có người?
Sưu!
Thân thể của hắn lao ra ngay lập tức và lao về phía khu rừng phía xa.
Sâu trong lưng.
Lão giả còng lưng không yên lòng với Ngô Tam Giang, một đường đuổi theo, dao động trên người hắn ép tới mức rất thấp, ngay cả góc áo cũng không bị gió lớn thổi lên.
Sắc mặt của hắn rất âm trầm, cực kỳ bất mãn với cách mạo hiểm của Ngô Tam Giang.
Còn chưa được sự đồng ý của hội trưởng bọn họ đã dám tự mình hành động, nhỡ đâu kinh động đến cao tầng của Thần Vũ tông vậy chẳng phải là sẽ làm hỏng chuyện lớn sao?
Để đề phòng, hắn vẫn là quyết định đi tới gần để quan sát.
Ngay khi hắn đang lao về phía trước.
Đột nhiên ở nơi cách đó không xa truyền đến một tiếng huýt sáo, cực kỳ đột ngột.
Lão giả lưng còng đột nhiên biến sắc, thân thể trong nháy mắt dừng lại, đột nhiên xoay người lại.
"Ai?"
Chỉ thấy ở trên ngọn cây cách hắn không xa.
Một bóng người che mặt trong tay cầm một thanh trường kiếm màu vàng kim, mở ra một đôi mắt sáng ngời, đang nhìn hắn với vẻ đầy hứng thú.
"Ngươi cũng là người của Thanh Long hội?"
Dương Phóng nói với giọng khàn khàn.
Lão giả lưng còng giật mình trong lòng, tinh ý nhận ra có gì đó không ổn.
Hắn không nghĩ ngợi chút nào, quay người là chạy, chạy cực nhanh về phía nơi xa.
Thân thể Dương Phóng ngay lập tức đuổi theo đằng sau.
Lão giả lưng còng gào thét một tiếng, trong nháy mắt rút ra một thanh trường kiếm sáng như tuyết, trực tiếp quay lại nhanh chóng nghênh đón Dương Phóng.
Keng keng keng!
Từng tia lửa bắn ra tung tóe, kiếm quang vội vàng, cát bay đá chạy, tàn ảnh của Dương Phóng ở khắp mọi nơi.
Đột nhiên!
Phốc phốc!
Máu tươi bắn tung tóe.
Lão giả phát ra tiếng kêu thảm, bàn tay cầm kiếm lập tức bị Dương Phóng cắt đứt cổ tay.
Hắn giẫm chân một cái, vội vàng muốn tiếp tục chạy trốn.
"Cổn!"
Toàn thân vang lên tiếng sấm, một tiếng nổ vang, vẻ mặt lão giả trở nên ngốc trệ, đầu óc vang lên ong ong, không động đậy giống như hóa thành con rối vậy.
Thân thể Dương Phóng nhoáng một cái, ban đầu là muốn một kiếm chấm dứt đối phương nhưng rồi đột nhiên thay đổi chủ ý, bàn tay dùng sức vỗ về phía đan điền khí hải của lão giả, phịch một tiếng, vỗ thân thể lão giả bay ngược ra đằng sau, hung hăng rơi vào nơi xa.
Lão giả phát ra tiếng kêu thảm, lập tức lăn lộn dưới đất.
Dương Phóng lấy ra một cái bình ngọc màu trắng từ trong giới chỉ, đi tới, lập tức rót vào trong miệng của lão giả.
"Ngươi là ai trong Thanh Long hội?"
Hắn mở miệng hỏi.
Vẻ thống khổ trên mặt lão giả chẳng mấy chốc đã biến mất, thần sắc hoàn toàn ngốc trệ xuống, ánh mắt trở nên vô thần.
"Trưởng lão ngoại vụ của Thanh Long hội ..."
"Quản ngoại vụ?"
"Đúng vậy."
"Vậy Thanh Long hội cũng đã bắt tay với tổ chức Tà Đạo rồi?"
"Đúng vậy, Hội trưởng đã tiến về liên minh của tổ chức Tà Đạo bên kia, tổ chức Tà Đạo âm thầm mời rất nhiều cao thủ chuẩn bị cùng nhau chia cắt Bạch Trạch vực."
Lão giả thì thào nói.
"Ngoài bọn ngươi ra thì còn có người nào?"
Dương Phóng hỏi.
"Còn có Lạc Tuyết sơn trang, Bất Dạ lâu, Tầm Dương kiếm phái, Thất Đại Tinh thần ..."
Lão giả nói ra rất nhiều thế lực.
Dương Phóng khẽ cau mày.
Phần lớn đều là chưa từng nghe qua.
Không biết có phải là bọn họ quá bí ẩn, hay là tới từ bên ngoài.
"Hai người các ngươi đêm khuya tiến vào mỏ bạc chỉ là vì đối phó ta một tên Thập phẩm nho nhỏ thôi sao? Có phải là dùng dao mổ trâu đi mổ gà rồi không?"
Dương Phóng mở miệng.
"Không, không phải chúng ta là vì đối phó ngươi mà đến, Thiếu chủ nhà ta chuẩn bị nhân lúc ban đêm huyết tế Đạo đồ, xác định vị trí Thần chủng, lúc hai người ta nhận được mệnh lệnh, vừa lúc đi ngang qua nơi này, Ngô trưởng lão lúc này mới muốn một mình tới đây để giết một người."
Lão giả lẩm bẩm nói.
"Huyết tế Đạo đồ?"
Ánh mắt Dương Phóng lóe lên, nói: "Ở nơi nào? Ngoại trừ Thiếu chủ của ngươi ra thì còn có người nào không?"
"Còn có mấy cao thủ Thập phẩm, đều ở Ô Thần trấn ..."
. . .
"Thu hoạch ngoài ý muốn."
Trên mặt đất, sau khi Dương Phóng xử lý thỏa đáng hai cái thi thể, nhịn không được tự lẩm bẩm một mình.
Thiếu chủ Thanh Long hội thế mà đang chuẩn bị huyết tế Đạo đồ ở gần đây?
Gia hỏa này thật đúng là lớn mật!
Tuy nhiên!
Vừa nghĩ tới cao thủ Thần Vũ tông đang trong vội tới sứt đầu mẻ trán, Dương Phóng dường như cũng có thể hiểu.
Đục nước béo cò vào thời khắc này chẳng phải là tuyệt vời sao?
Soạt!
Bộ giáp màu đen lại xuất hiện lần nữa, âm thanh va chạm của kim loại vang lên.
Bàn tay Dương Phóng bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve.
"Lão bằng hữu ..."
Chờ sau lần trở về này, hắn nhất định phải chọn vật liệu khác, rèn đúc Thiết Ma Chiến giáp lại một lần nữa.
Thiên Ma Chiến giáp hiện tại đã rất khó ngăn cản đối mặt với cao thủ Siêu phẩm.
Ở trên đã chồng chất vết thương, nhất định phải đúc lại mới được.
Nếu không trận văn tổn hại thì uy lực cũng sẽ giảm đi rất nhiều.
. . .
Thời gian đêm khuya.
Nhưng bên trong Bạch Trạch vực lại không được yên ổn.
Khắp nơi đều là tin tức trưng binh (gọi quân nhập ngũ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận