Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 971 - Sách hay sách hay



Chương 971 - Sách hay sách hay




"Còn có Thánh quyết, Thánh quyết ta tu luyện vậy mà bị Tống Diêm Quân nhìn thấu dễ dàng như vậy, như vậy với ta mà nói là rất bất lợi, nhất định phải nghĩ biện pháp kiếm một loại tuyệt học khác có thể hóa giải sương mù hắc ám mới được."
Dương Phóng thầm nói trong lòng.
Hắn cũng không muốn bị Tống Diêm Quân để ý tới bất kỳ lúc nào, Thánh quyết này có thể tiếp tục tu luyện, nhưng tốc độ nhất định phải chậm xuống, không thể coi thành tâm pháp chủ yếu được.
Đột nhiên!
Dương Phóng cúi đầu nhìn về phía ba quyển bí tịch trong tay.
"Vô Thường Mê yên."
"Huyền Minh lĩnh vực."
"Vô Sinh chỉ."
Hai mắt Dương Phóng chớp động, lập tức lật xem từng quyển.
Vô Thường Mê yên, đây thực sự là một làn sương kỳ lạ tương tự như Túy Hồn hương, nhưng nó nhỏ nhẹ hơn Túy Hồn hương nhiều.
Bạch Vô Thường trước đó chính là dựa vào cái này tới để lại ấn ký trên người mình?
Chỉ thấy bên trong quyển sách này, ngoại trừ ghi lại phương pháp phối chế và phương pháp hóa giải của Vô Thường Mê yên ra, còn truy tung người bị để lại ấn ký như thế nào vân vân...
Cả cuốn sách này giới thiệu rất kỹ càng.
Dương Phóng âm thầm líu lưỡi, sau khi quan sát một lát thì lập tức thu hồi lại.
Về phần cuốn sách thứ hai là Huyền Minh lĩnh vực, thì là dạy người nên cô đọng lĩnh vực như thế nào, mỗi một bước đều vô cùng kỹ càng, trước tiên nên làm cái gì, sau đó nên làm cái gì, cuối cùng thì nên làm cái gì ...
Có quyển sách này là có thể trực tiếp giảm bớt đi khoảng thời gian tìm tòi của Dương Phóng.
Có thể để cho bản thân hắn lĩnh ngộ được lĩnh vực càng nhanh hơn.
Lĩnh vực hiện tại của hắn còn chưa hoàn toàn thành hình, chỉ có thể duy trì tới bản tám giâu, bảy tám giây sau sẽ tản ra lần nữa, ở vào thời khắc mấu chốt, kiểu gì cũng sẽ mang tới ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng cho hắn.
"Sách hay sách hay."
Dương Phóng liên tục khen.
Đặc biệt là đối với cao thủ Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê mà nói, cô đọng lĩnh vực như thế nào, thông thường là rất nhiều người gặp phải khó khăn.
Không có danh sư chỉ điểm, mọi thứ đều chỉ có thể dựa vào sự tìm tòi của bản thân!
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, hắn có thể tham khảo cuốn sách này, tuyệt đối có thể để cho thực lực của hắn tăng vọt trong thời gian ngắn.
Sau đó Dương Phóng lật cuốn sách cuối cùng "Vô Sinh chỉ".
Chỉ thấy đây là một cuốn Chỉ pháp, huyền diệu mà quỷ dị, có thể xuyên thấu hư không, ẩn chứa tử khí, một mực điểm ra, khiến cho linh hồn và nhục thân của người bị giam cầm, tinh khí trên người sẽ tan rã chỉ trong nháy mắt.
Dương Phóng vừa quan sát, trong lòng vừa ngạc nhiên.
Nội tình của Địa Phủ quả nhiên cường đại.
Tùy tùy tiện tiện chính là loại bí tịch này.
Có điều hắn biết, đối phương vừa gặp đã tặng cho hắn những thứ này, vậy nguyên nhân chắc chắn là bởi vì hắn ký tên vào trên quyển trục kia.
Có quyển trục ở đó, bản thân mình căn bản là không phản bội được.
Một khi phản bội, chắc chắn sẽ bị lực lượng của quyển trục đó loại bỏ.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, cái tên Dương Đạo mà chính mình viết ra kia thật ra thì cũng chỉ là một cái tên giả.
Cái tên giả này chính là cái tên mình đã sử dụng ở nơi định cư Hắc Thiệt tụ.
Xem như Địa Phủ tra được nơi định cư Hắc Thiết tụ, chính mình cũng hoàn toàn không sợ.
Hắn thu bí tịch lại, thân thể nhoáng một cái, nhanh chóng biến mất khỏi nơi này.
Nguy cơ lần này, mặt ngoài xem ra là tạm thời hóa giải, nhưng nhiệm vụ khảo hạch sau đó chỉ sợ cũng tuyệt không đơn giản.
Hiện tại cần phải nhanh chóng trở về Thiên Linh thành, thu hồi đan dược.
...
Vào lúc xế chiều.
Bên trong Thiên Linh thành náo nhiệt phồn hoa.
Cuộc thi đấu võ của ba nhà cuối cùng đã hoàn toàn đạt đến cao trào.
Bên trong tổ trạch của Diệp gia.
Đếm không hết người xem đấu võ đang hưng phấn hô hào, hô lớn, tiếng người huyên náo.
Nhìn trên đài.
Lão tổ Diệp gia, gia chủ Diệp gia và lão tổ Đường gia, gia chủ Đường gia, tất cả đều nắm chặt nắm đấm, sắc mặt nặng nề, hơi thở gấp gáp, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào trong lôi đài.
Keng keng keng keng!
Tia lửa bắn tung tóe, hai bóng người đang va chạm và di chuyển nhanh chóng.
Hàng loạt kiếm khí hung hãn liên tục bắn ra tứ phía.
Diệp Huyền và Đường Hoàng, lập tức chiến đến giai đoạn gay cấn.
Kiếm thuật và thân pháp của hai người tất cả đều là chiến đến cực hạn, đến cuối cùng tất cả mọi người đang quan sát gần như đều không nhìn thấy rõ thân hình của hai người.
"Thật đáng sợ!"
Nhậm Quân giật mình nói.
"Nhìn không thấy, thân thể hai người đều không nhìn thấy, Diệp Huyền thế mà có thể chiến với Đường Hoàn đến loại tình trạng này!"
Trình Thiên Dã lộ ra vẻ rung động, không thể tưởng tượng nổi.
"Không tốt, chuẩn bị viện trợ Diệp Huyền, nhỡ đâu Diệp Huyền không địch nổi, chúng ta cần phải cứu viện bất cứ lúc nào!"
Từ Khai nói nhỏ.
Diệp Huyền chắc là người xuyên không mạnh nhất hiện tại bọn họ biết đến.
Bất kể như thế nào cũng không thể để hắn xảy ra chuyện ở thế giới bên này.
Nhìn trên lôi đài.
Diệp Huyền nghiến chặt răng, dưới áp lực cực lớn, kiếm pháp trong tay cũng bắt đầu càng ngày càng hỗn loạn, bộ pháp càng ngày càng lộn xộn, không cách nào thi triển được tự nhiên giống như trước đó.
Nói cho cùng, tu vi của hắn vẫn là kém một bậc.
Đối phương là Siêu phẩm đệ nhị quan trung kỳ.
Mà hắn chỉ là Siêu phẩm đệ nhị quan sơ kỳ.
Hơn nữa, đối phương cũng là thiên tài, sự hiểu biết về Kiếm đạo không yếu hơn hắn.
"Không cần lo lắng, trường kiếm đâm vào Khí Hải huyệt của hắn, chân đạp thất tinh, đi vị trí khảm ..."
Đột nhiên, một giọng nói ôn hòa bình thản đột nhiên vang lên trong đầu của Diệp Huyền mà không có dấu hiệu báo trước nào.
P/S: Ta thích nào ... chương 1



Bạn cần đăng nhập để bình luận