Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 89: Chuyện gì không nên hỏi thì đừng có mà hỏi.

"Cái gì? Giả?"
"Lại là giả?"
"Chết tiệt, cái tên khốn kiếp nào đang cố tình chế tạo hàng giả!"
"Trong cái nơi định cư này đến cùng còn có bao nhiêu tấm Đạo đồ giả!"
Mọi người vừa giật mình vừa tức giận, vội vàng lên tiếng.
Thân thể Trình thị huynh đệ càng là lung lay, trước mắt biến thành màu đen, lập tức nghiến răng nghiến lợi.
Thật là vãi nồi!
Vì một tấm Đạo đồ giả, hai huynh đệ bọn họ đã giết bao nhiêu người, ngay cả chính mình thiếu chút nữa cũng bị loạn đao phân thây.
Tăng nhân Hắc Sơn tự nhận lấy tấm Đạo đồ, quan sát cẩn thận, cau màu lại, nói: "Tấm Đạo đồ giả này gần giống với hơn mười tấm Đạo đồ xuất hiện trước đó, nét vẽ vô cùng thô ráp, chắc hẳn là cùng một người chế tạo ra!"
"Đại sư thế nhưng là có đầu mối gì không?"
Bích Thủy sư tỷ ở bên cạnh mở miệng hỏi.
Tăng nhân Hắc Sơn tự nhẹ nhàng lắc đầu, "Ngưu quỷ xà thần trong nơi định cư này nhiều lắm, muốn tìm ra manh mối thì khó biết bao!"
"Xem ra đại sư cũng giống như chúng ta."
Bích Thủy sư tỷ nói.
Ánh mắt Hoang Dã sư huynh bắn phá khắp nơi xung quanh, đột nhiên nhìn về phía tổng bộ Hắc Hổ bang cách đó không xa, vẻ mặt lạnh lùng, lập tức bước chân, nhanh chóng đi về phía tổng bộ của Hắc Hổ bang.
Một đám đệ tử Kiếm tháp bên cạnh thi nhau đi theo.
Những người còn lại xì xào bàn tán, cùng nhau thảo luận.
"Khốn kiếp thật!"
Trình thị huynh đệ lại thầm mắng một tiếng nữa, trên người bê bết máu và khập khiễng bỏ đi ngay lập tức.
Nhưng ở sau khi bọn hắn vừa đi không xa, chẳng mấy chốc lại có cao thủ khác cũng nhanh chóng đi theo sau bọn họ.
Trình thị huynh đệ trước đó giết nhiều người như vậy, những người theo sau đó tự nhiên muốn bởi đó mà báo thù.
Keng keng keng keng!
Chẳng mấy chốc tiếng binh khí va chạm vào nhau lại vang lên từ đằng xa một lần nữa.
. . .
Sau đó lại ba ngày nữa trôi qua.
Trong lòng đất.
Dương Phóng vẫn còn đang đắm chìm trong việc tu luyện, hai lỗ tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa.
Trong toàn bộ phòng khách dưới lòng đất, chưởng phong hò hét, cực kỳ nặng nề, còn có tiếng vù vù chói tai.
Liên tiếp nhiều ngày như vậy, rất nhiều môn võ kỹ của hắn đang tiến bộ một cách nhanh chóng.
Hiện tại ngay cả chưởng pháp cũng đã tiến vào cảnh giới đăng đường nhập thất.
Đương nhiên, càng quan trọng hơn chính là y học và độc học của hắn.
Trong những ngày qua, người việc hắn tu luyện ra thì chính là đang nghiên cứu y học và độc học.
Bây giờ hắn đã hiểu rõ hơn về thủ pháp hạ độc.
Duy nhất thiếu sót chính là hắn không biết độc dược mà hắn điều chế hiện tại đã mạnh đến mức nào, cần phải tìm người đến thử độc của hắn để kiểm tra uy lực.
Hiện tại ngay cả bản thân hắn cũng không biết, kịch độc mà hắn điều chế đến cùng có thể đối phó cao thủ mạnh cỡ nào, nói chung dùng để đối phó cao thủ Ngũ phẩm sơ kỳ thì chắc chắn đã là dư xài, điểm này đã được chứng minh bởi nhóm bốn người trước đó.
Mà trong tám ngày liên tục trôi qua
Động tĩnh bên ngoài đã nhỏ đi rất nhiều.
Thấy dược liệu mà bản thân mình dự trữ đã được sử dụng hết, Dương Phóng hơi do dự trong lòng, vẫn là quyết định leo lên khỏi mặt đất, đi đến sảnh trước lấy thêm một ít dược liệu.
Dù sao hiện tại cửa hàng đã đóng cửa không buôn bán, những dược liệu kia để ở đó sớm muộn gì cũng bị người trộm đi.
Không bằng dùng hết tác dụng của nó, giao cho hắn là được rồi.
Dương Phóng thận trọng leo lên khỏi mặt đất, đi về phía sảnh trước.
Vừa mới tới gần sảnh trước, sắc mặt hắn đã thay đổi, nghe thấy từng tiếng kêu rên.
Có người?
"Ai?"
Đột nhiên, sảnh trước của cửa hàng thuốc truyền đến tiếng quát khẽ, một bóng người máu me đầy người, trong tay cầm trường kiếm lao ra, sau khi nhìn thấy quần áo của Dương Phóng thì sầm mặt lại, nói: "Ngươi là chưởng quỹ?"
"Đúng vậy."
Dương Phóng gật đầu liên tục, ánh mắt lại quét qua trên người đối phương.
Chỉ thấy đối phương có nhiều vết thương trên người.
Trước ngực, đùi, bả vai tất cả đều có vết kiếm thật sâu.
Một số thuốc bột được đắp lên trên đó.
Hiển nhiên là đến nơi này tìm đại phu, chỉ là không thấy đại phu ở đây cho nên hắn chỉ có thể tự mình tìm thuốc đắp lên.
"Được rồi, ngươi qua đây, ngươi xử lý giúp ta một chút thương thế ở sau lưng."
Trình Thiếu Vũ nhìn chằm chằm vào Dương Phóng, trầm giọng nói.
Hai huynh đệ hắn trước đó bị người vây giết, nhị đệ của hắn chết thảm, hắn thì vất vả lắm mới trốn thoát được.
Sớm biết sẽ như thế, trước đó không nên tới đây.
"Được rồi."
Dương Phóng lập tức gật đầu, đi về phía Trình Thiếu Vũ.
"Ngươi đừng có mà giở trò với ta, nếu như ngươi dám giở trò với ta thì ta sẽ lột da sống ngươi!"
Trình Thiếu Vũ lạnh giọng nói.
"Đại nhân yên tâm, tiểu nhân chẳng qua chỉ là một tên chưởng quỹ, nào có biết võ học nào đâu?"
Dương Phóng vội vàng mở miệng.
"Ừm!"
Trình Thiếu Vũ lạnh lùng gật đầu, bước vào sảnh trước một lần nữa, thân thể quay lưng lại lộ ra vết thương chằng chịt ở sau lưng, nhưng cho dù hắn quay người đi, nhưng hắn ta vẫn cảnh giác cao độ, giơ trường kiếm về phía sau, ánh mắt lạnh lùng, toàn thân vận sức chờ phát động.
Như vậy một khi phát hiện ra bất kỳ điều gì bất thường, hứn đều có thể lập tức đâm chết Dương Phóng.
"Đúng rồi đại nhân, tình huống bên ngoài bây giờ sao rồi? Có còn loạn như trước đó nữa không?"
Dương Phóng vừa tìm thuốc vừa cẩn thận hỏi thăm.
"Chuyện gì không nên hỏi thì đừng có mà hỏi."
Trình Thiếu Vũ âm trầm lên tiếng.
"Vâng, vâng."
Dương Phóng lại gật đầu, tìm kiếm thuốc bột ở trên quầy, cẩn thận rắc lên những nơi xuất hiện vết thương ở trên lưng của Trình Thiếu Vũ để cầm máu, sau đó rút băng ra, ở dưới sự ra hiệu của Trình Thiếu Vũ, quấn thật chắc chắn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận