Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 194: Ta nói ngươi đừng có làm bừa mà?

"Duy trì liên lạc sao?"
Dương Phóng cười lạnh, một tay siết chặt cổ Nhậm Quân, bàn tay to lớn giống như được chế tạo ra từ thép ròng vậy, gân guốc nổi lên, nói: "Ngươi có biết hay không, hành động hôm nay của các ngươi, là ta có thể bóp chết hai người các ngươi?"
"Bằng hữu, xin tha mạng, hãy cho chúng ta một cơ hội, chúng ta nguyện ý bồi thường, tha mạng a, hắn không phải người bình thường, thân phận của hắn ở hiện thực rất cao, giết hắn sẽ rất phiền phức..."
Trình Thiên Dã vội vàng kinh hoảng mở miệng, hoàn toàn sợ hãi.
Nếu như Nhậm Quân chết rồi.
Như vậy sẽ làm rung chuyển một phương trong thế giới hiện thực.
Đến lúc đó, người xuyên không bên thủ đô, Ma đô đều sẽ bị kinh động.
Bọn họ chắc chắn sẽ phái người đến Bạch Lạc thành.
"Làm sao? Người có thân phận cao thì mạng quý sao?"
Dương Phóng nói với giọng nói khàn khàn vô cùng lãnh đạm.
Trình Thiên Dã mồ hôi chảy ròng ròng, "Bằng hữu nói đúng lắm, chuyện gì cũng từ từ, chúng ta có thể bồi thường, cho chúng ta một cái cơ hội, xem như ta van ngươi, cho chúng ta một cái cơ hội, bồi thường cái gì chúng ta cũng có thể đáp ứng ..."
"Cút!"
Dương Phóng vung tay quăng ra, hung hăng ném thân thể Nhậm Quân vào bức tường bên cạnh, phịch một tiếng vang lên tiếng trầm đục, rơi xuống thì ho khan kịch liệt.
Hắn ngược lại chưa bao giờ nghĩ đến việc thực sự giết Nhậm Quân.
Làm kẻ địch với chính quyền quốc gia mình sống ở Lam tinh, suy cho cùng không phải là một hành động khôn ngoan.
Thay vào đó, còn không bằng dọa giẫm kiếm tới một khoản.
"Muốn bồi thường thì cũng không phải là không thể."
Dương Phóng trầm ngâm rồi nói với giọng nói khàn khàn, "Nghe nói bên chỗ các ngươi có một bản võ kỹ Linh cấp, ta muốn cầm tới xem một chút, ngoài ra, ngươi phải giúp ta chuẩn bị mấy loại vật liệu, ngươi nhớ một chút, Hỏa Long huyết, Lam Tâm thảo, Liệt Hỏa Yêu tâm ..."
Trình Thiên Dã vội vàng gật đầu, dốc hết toàn lực ghi nhớ lại tất cả những thứ này.
Bảy tám loại vật liệu, chẳng mấy chốc đã được Dương Phóng kể xong toàn bộ.
"Tạm thời chỉ có như vậy thôi."
Dương Phóng nói với giọng nói lạnh lùng, đưa mắt nhìn chằm chằm vào Trình Thiên Dã và Nhậm Quân, "Đừng để ta phát hiện các ngươi còn dám giở trò đùa giỡn với ta, nếu không sẽ không đơn giản chỉ như chút bài học ngày hôm nay đâu!"
"Yên tâm, chúng ta biết rồi, chỉ là những tài liệu này chúng ta cần phải có thời gian để đi thu thập."
Trình Thiên Dã trả lời.
"Năm ngày đủ chưa?"
Dương Phóng nói với giọng nói lạnh lùng, "Nhặt bao lên và khôi phục nó lại như lúc ban đầu!"
Trình Thiên Dã lập tức nhặt cái bao ở dưới đất lên, sau đó lấy ra một cái bình sứ màu trắng, mở nắp ra, đổ ra một số thuốc bột, nhẹ nhàng vẩy vào trên bao, ngay lập tức loại khí tức vô hình kia bắt đầu biến mất một cách nhanh chóng.
"Bằng hữu, đã xong rồi."
Trình Thiên Dã đàng hoàng giao cái bao kia cho Dương Phóng một lần nữa.
Dương Phóng lạnh lùng nhìn vào hắn một cái, cầm bao lên, quay người lập tức rời đi.
Thở ra một tiếng phù, hóa thành bóng đen biến mất không thấy gì nữa.
Trình Thiên Dã nội tâm rung động, lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng chạy tới một góc, đỡ Nhậm Quân còn đang ho khan kịch liệt dậy.
"Thấy chưa? Ta nói ngươi đừng có làm bừa mà?"
Trình Thiên Dã cười khổ nói.
"Khụ khụ. . ."
Nhậm Quân ngã thiếu chút nữa thì gẫy mất mấy cái xương sường, vẻ mặt đỏ bừng, thở dốc mà nói: "Kẻ này thật là đáng sợ, gia hỏa này vậy mà nhạy cảm đối với hồn hương như vậy?"
Loại hồn hương này nếu như dính vào trên người, xem như một số Độc sư cường đại cũng chưa chắc có khả năng ngửi được.
Là hắn bỏ ra cái giá rất lớn mới lấy được từ bảo khố của Phủ thành chủ.
Kết quả ở chỗ của đối phương thế mà liếc mắt là có thể nhìn ra được?
"Ai, đừng nói những chuyện này ra làm gì, vẫn là phải suy nghĩ về những tài liệu và tâm pháp Linh cấp kia nên làm như thế nào?"
Trình Thiên Dã vừa nghĩ tới những thứ mà đối phương bảo bọn họ tìm kiếm thì trở nên đau đầu.
Trước không cần nói tới võ kỹ Linh cấp rất hiếm thấy này, chỉ riêng những tài liệu kia chắc là cũng sẽ rất khó để lấy tới được.
Thu thập những thứ này còn đau đớn hơn lấy đi nửa cuộc đời của họ.
. . .
Nơi xa.
Dương Phóng đeo bao lên trên lưng, chạy nhanh chóng về phía phương hướng rừng cây.
Hắn cũng không nghĩ tới hai người kia thế mà có ý đồ như thế!
Dám để lại dấu hiệu trên bao.
Nếu không phải hôm nay vừa lúc hợp với Trùng hương, cũng lợi dụng bảng thông tin độ thành thào rèn luyện cái mũi một cách điên cuồng thì ngày hôm nay hắn đã bị cắm rồi.
"Quả nhiên không thể coi thường bất kỳ kẻ nào, những đại lão này thế nhưng là có rất nhiều tâm tư ..."
Tuy nhiên cũng bởi vậy mà mang tới cho hắn một cái cơ hội.
Ít ra những tài liệu phụ trợ của Thiết Ma Chiến giáp không cần hắn phải đi quan tâm.
Nếu không chỉ riêng việc đi sưu tầm những tài liệu này cũng đã khiến hắn phải đau đầu và mất thời gian.
Dương Phóng một đường chạy nhanh, chẳng mấy chốc đã tìm tới cửa hang, ánh mắt hắn đảo quanh một vòng không phát hiện ai theo dõi hay để ý tới thì nhảy vào trong hang động một lần nữa, rồi xê dịch đá chặn lại cửa hang.
Bên trong căn phòng.
Dương Phóng chúi ra từ gầm giường lần nữa, rồi đắp kín cẩn thận cái hố lại, sau đó đi tới trước cái bàn bên canh, đổ tất cả những bí tịch này ra để kiểm tra.
Có tới tận mười bản.
Có điều sau khi hắn xem xong thì lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Có ba quyển công pháp trùng với công pháp hiện tại hắn đã có.
Theo thứ tự là Cự Thạch công, Huyết Chiến Đao pháp, Đồng Chưởng công.
Nói theo một cách khác, lần này thực sự đạt được thì chỉ có bảy bản.
"Bảy bản này cũng xem như là không tệ rồi ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận