Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 543: Cảnh sát ... Á Lịch Sơn Đại?

Ở nơi xa xôi đằng sau.
Cánh rừng hỗn loạn.
Tràn ngập khí tức hủy diệt.
Mặt đất bị tàn phá khắp nơi, quang cảnh hoang tàn.
Hơn mười tên cao thủ Hung Ma nhất tộc đều bỏ mạng chết thảm.
Chỉ còn lại một mình Đại trưởng lão Hung Ma nhất tộc một mình chạy ra ngoài.
Có điều cho dù hắn chạy được ra ngoài thì trên người cũng bị trọng thương, gãy mất một tay, khu vực trước ngực xuất hiện một vết chém vô cùng đáng sợ, thiếu chút nữa bị mổ sống.
Hắn không dám chờ lâu thêm một chút nào, toàn thân đầy máu tươi, dùng tốc độ cực cao bay về phương hướng nơi xa.
Tổ chức Tà Đạo!
Hắn đã hoàn toàn nhớ rõ cái tổ chức này.
Sau khi trở lại Đại Hoang vực, nhất định phải triệu tập tộc nhân, không tiếc bất cứ giá nào trả thù tổ chức Tà Đạo.
Trên một khu đất trống mấp mô.
Hiên Viên Thành thở hổn hển một cách điên cuồng, sắc mặt tái nhợt, bóng đen to lớn sau lưng đã biến mất không thấy đâu nữa, bốn phía là mảnh vụn máu thịt, tràn ngập một cỗ khí tức gay mũi.
"Tiêu Phóng đáng chết, chạy thật nhanh!"
Hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi suýt nữa hộc máu.
Vào khoảnh khắc khi Tà Thần tan biến, đã chuyển ký ức vừa rồi quay trở lại với hắn.
Cho nên hắn mới biết chuyện Dương Phóng đã trốn thoát ngay lập tức vừa rồi.
Thi triển Tà Thần buông xuống, thiệt hại gây ra cho hắn là không thể đảo ngược.
Bỏ ra một cái giá lớn như vậy, đối phương lại quay người lập tức chạy đi!
"Ngươi bị thương, nên rời khỏi đây sớm một chút."
Ngư nhân Kim giáp kia nói với giọng lạnh lùng, hắn nhìn chăm chú lên Hiên Viên Thành.
Thương thế trên người của hắn cũng rất nặng.
Đại trưởng lão Hung Ma tộc nổi bão trước đó là vô cùng đáng sợ, nhổ xuống rất nhiều vảy giáp trên người hắn xuống, nếu không phải ở vào thời khắc quan trọng Hiên Viên Thành quay ra chém giúp một cái, hắn có khả năng ngay cả cánh tay cũng sẽ bị đối phương kéo xuống.
"Đi!"
Hiên Viên Thành thở dốc trả lời, rút lui về phía phương hướng nơi xa.
Hắn cũng lo lắng Dương Phóng sẽ lại quay trở lại một lần nữa.
Dù sao Dương Phóng thế nhưng là nắm giữ Thị Huyết Phi phong, tốc độ dọa người.
Ai biết hắn có thể quay lại đây lần nữa hay không.
Sưu! Sưu! Sưu!
Ngư nhân Kim giáp đỡ Hiên Viên Thành, một đường lao nhanh, nhanh chóng biến mất.
Thành viên tinh anh mà bọn họ mang theo lần này để tiến vào nơi đây, có thể nói là tổn thất nặng nề!
Không giết được một kẻ địch nào, ngược lại khiến bọn họ phải trả ra một cái giá to lớn như vậy.
Chỉ nghĩ lại thôi cũng đã đủ để cho bọn họ muốn phát cuồng.
...
Hai ngày sau.
Ánh mặt trời chiếu sáng, chính vào giữa trưa.
Bên trong Nam Sơn thành.
Trần Thi Nghiên vẻ mặt cảnh giác, trên người cõng theo 50 cân gạo đang lao nhanh về phía nơi ở của mình giống như thể sợ bị người để mắt tới.
Từ cái ngày kho thóc trong thành bị đốt, toàn bộ Nam Sơn thành đã trở nên hỗn loạn.
Khắp nơi đều là cảnh tranh giành lương thực rồi thì cướp tiền, cứ đến tối đều sẽ xảy ra những chuyện chém giết đáng sợ, quả thực là vô cùng hỗn loạn.
Trần Thi Nghiên nghe theo lời Dương Phóng nói, vốn dĩ muốn tích trữ lương thực càng sớm càng tốt, chỉ là sau nhiều ngày liên tiếp, lương thực bán ra bên ngoài ít đến thương cảm, gần như vừa ra tới thì lập tức bị người tranh đoạt mua sạch bách, hơn nữa giá cả cũng cao, cao tới vượt khỏi sức tưởng tượng.
Trước kia chỉ là 12 văn tiền một cân, bây giờ trực tiếp tăng tới 400 văn tiền một cân.
Hôm nay nàng ta thật vất vả mới mua được 50 cân, nhịn ăn nhịn tiêu tối thiểu có thể sử dụng tới mấy tháng, nàng ta chỉ cầu trong khoảng thời gian tiếp theo, lương thực đừng có tiếp tục tăng giá nữa.
Nếu không, cho dù trên người nàng còn có một chút bạc, nàng cũng nhất định chịu không nổi.
"Ngươi ... ngươi là Trần Thi Nghiên?"
Vào thời điểm nàng ta cảnh giác chạy về nơi ở của mình, đột nhiên, một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên từ bên cạnh nàng.
Trần Thi Nghiên hoài nghi quay đầu.
Lập tức đôi mắt lộ vẻ kinh ngạc.
"Cảnh sát ... Á Lịch Sơn Đại?"
Trần Thi Nghiên ngạc nhiên hỏi.
Vừa dứt lời, nàng ta ý thức được không ổn, vội vàng che miệng lại, nhanh chóng chạy tới trước người đối phương, nói: "Ngươi thế mà không có việc gì, ta còn tưởng rằng ngươi đã bị hại rồi, làm sao ngươi lại rơi vào loại kết cục này?"
Á Lịch Sơn Đại hiện tại, nơi nào còn có loại phóng khoáng và tự do như trước nữa.
Mặt mũi hắn tràn đầy nụ cười khổ, ăn mặc rách rưới, trong tay trống một cây sào tre, giống như một kẻ ăn mày.
Gần như giống với cảnh trước đó khi Trần Thi Nghiên vừa mới vào thành.
"Có thể tìm một chỗ rồi nói chuyện không?"
"Chuyện này ... cũng được, ngươi đi theo ta đi."
Trần Thi Nghiên gật đầu nói.
Bản thân là đội trưởng đội cảnh sát hình sự quốc tế, đã từng giúp đỡ bọn họ không chỉ một lần, vào thời khắc như thế này, Trần Thi Nghiên tự nhiên không tiện từ chối.
Không bao lâu sau.
Bọn họ đã tiến vào tiểu viện của Trần Thi Nghiên.
Sau khi Trần Thi Nghiên bưng nước trà lên cho hắn, Á Lịch Sơn Đại đã uống một hơi liên tục ba cốc lớn, cuối cùng mới hít sâu thở phào, khắp khuôn mặt là sự rung động.
"Thật tuyệt khi được sống, ta gần như nghĩ rằng mình sẽ không thể sống sót được tiếp nữa."
Hắn mở miệng thở dài.
"Các ngươi đến cùng đã gặp phải chuyện gì? Đám người tổ chức Kỵ Sĩ kia đâu rồi? Bọn họ thật chết sạch rồi sao?"
Trần Thi Nghiên tò mò hỏi.
"Đúng vậy, chết hết rồi, không còn một ai."
Mặt mũi Á Lịch Sơn Đại trần đầy vẻ cay đắng, nói: "Ta sớm đã nói với bọn họ đừng có làm loạn rồi, bọn họ cứ nhất định không nghe, dựa vào thân phận tương đối cao của mình sau khi xuyên không là muốn làm xằng làm bậy ở chỗ này, một đêm trôi qua chết sạch, không chỉ có tổ chức Kỵ SĨ, còn có tổ chức Hắc Hùng, tổ chức Ma Thuật, tổ chức Đái Nhĩ, tổ chức Hồng Vân ... cao thủ của khoảng chừng sáu cái tổ chức đều đã tới, giờ không còn một ai ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận