Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 304: Không phải cố gắng mà nhất định phải được!

"Ngoại trừ cao thủ Thập phẩm ra còn có Tà Mẫu tọa trấn, đừng nói là có thể giết chết được cao thủ Thập phẩm hay không, xem như giết chết Tà Mẫu thì cũng là chuyện gần như không có khả năng, Tà Mẫu không cần biết bị thương nặng tới cỡ nào đều sẽ tự động khôi phục lại, từ trình độ nhất định đến xem, bọn chúng có lẽ căn bản không phải cơ thể sống, có Tà Mẫu tọa trấn, muốn phá hủy được cứ điểm của bọn họ vậy thực sự quá khó khăn!"
. . .
Mọi người xôn xao.
"Điểm này ta cũng khó có thể tin được, nhưng tin tức vừa mới nhận được thì đúng là nói như vậy."
Người đàn ông trung niên kia thở dài mở miệng nói: "Nhậm Quân đã báo tin tức này lên cho quốc gia, hiện tại quốc gia đang chuyển tin tức này đến cho tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế, đúng rồi, còn có một chuyện, đám người Nhậm Quân bọn họ hiện tại đã không còn ở Bạch Lạc thành, bọn họ nói ở vào lúc buổi tối sau khi bọn họ được tổ chức Thiên Thần cứu thì bị một chùm ánh sáng màu xanh lục bao bọc lại, sau khi tỉnh lại thì bọn họ đã xuất hiện ở Bạch Trạch vực rồi!"
"Bạch Trạch vực?"
"Không thể nào?"
Mọi người lại choáng váng thêm lần nữa.
Diệp tổng lập tức bảo người của mình ấn mở bản đồ tiến hành quan sát.
"Bạch Trạch vực ... nằm cách Đại Hoang vực hơn bảy ngàn dặm về phía Bắc, làm sao có thể?"
Diệp tổng cũng lập tức giật mình, lẩm bẩm nói: "Làm sao mà bọn họ lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này?"
"Đúng vậy, thực sự không thể tưởng tượng được!"
Người đàn ông trung niên kia cũng lộ ra vẻ khó có thể tin nói: "Có thể chắc chắn rằng, sau khi tin tức này truyền đến tổng bộ của tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế thì chắc chắn có thể tạo ra náo động trên trường quốc tế, tổ chức Thiên Thần bây giờ đã hoàn toàn nổi danh!"
. . .
Đêm nay đã được định sẵn là sẽ không được bình tĩnh.
Sau khi Nhậm Quân vừa mới trở về, đang được nhiều bộ ngành gọi điện tới.
Một lát một cú điện thoại, loay hoay sứt đầu mẻ trán, không ngừng ứng phó với câu hỏi phía trên đặt ra.
Hiện tại hắn cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác trước đó của Trình Thiên Dã.
Tất cả áp lực bây giờ đều đã rơi vào phía trên đầu của mình.
Đặc biệt là ở sau khi cấp trên biết được tổ chức Thiên Thần đã đạt được Thần chủng thứ hai, mấy lãnh đạo cấp cao đều trực tiếp bị kinh động đến.
"Nhậm Quân, ta nhấn mạnh thêm một lần nữa, nhất định phải liên hệ được với tổ chức này, cho dù bọn họ không muốn tham gia vào tổ tác chiến đặc biệt thì cũng phải mở ra điều kiện, để bọn họ nói ra tin tức có liên quan tới Thần chủng!"
Đầu điện thoại bên kia truyền đến mệnh lệnh nghiêm khắc, "Bây giờ bên phía Kinh Sư đang vất vả tranh đoạt Thần chủng, nếu như có thể nhận được tin tức sớm đối với bọn họ mà nói thì đó chính là sự trợ giúp lớn tới khó có thể tưởng tượng nổi!"
"Được, ta sẽ cố gắng!"
"Không, không phải cố gắng mà nhất định phải được!"
"Vâng, là nhất định phải được!"
Nhậm Quân nói lớn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Sau khi cúp điện thoại, chẳng mấy chốc mà hắn đã nở ra nụ cười khổ.
Để cho tổ chức Thiên Thần tiết lộ ra tin tức có liên quan tới Thần chủng?
Điều này có thể sao?
Đã nhiều lần liên hệ với bọn họ, Nhậm Quân bây giờ đã có một chút kính nể đối với tổ chức Thiên Thần.
Nơi nào còn dám thả ra giá đỡ chính quyền.
"Ở trên chỉ nói bằng miệng, kẻ bên dưới chạy gãy cả chân, nếu có đơn giản như vậy thì tốt rồi ..."
Nhậm Quân than khổ.
. . .
Sáng sớm ngày hôm sau.
Dương Phóng uống nước khoáng, đã ngồi trên tàu cao tốc chạy tới thành phố Nam.
Mắt thấy cảnh sắc bên ngoài cửa sổ trôi qua cực nhanh, suy nghĩ trong đầu hắn còn không giảm.
"Nếu như ở thế giới bên kia mà có đường sắt cao tốc thì tốt rồi ... cũng không biết nhân viên chuyên nghiệp của quốc gia có xuyên không hay không ..."
Có điều hắn tin tưởng, nếu như có một ngày người của Lam tinh thực sự chiếm cứ địa vị nhất định ở thế giới bên kia vậy chắc chắn sẽ xây dựng đường sắt cao tốc.
Không chỉ có đường sắt cao tốc, khả năng rất nhiều trang bị hiện đại hóa cũng lần lượt xuất hiện ở thế giới bên kia.
Chỉ là!
Ngày đó bao giờ mới tới?
Mười năm?
Trăm năm?
Hắn khẽ lắc đầu.
Một giờ đi đường trôi qua.
Sau khi xuống khỏi tàu cao tốc, Dương Phóng lại đổi sang tàu điện ngầm.
Nửa giờ sau.
Dương Phóng rốt cuộc mới chạy tới trước một tòa cao ốc ở thành phố Nam, đi vào thang máy đi thẳng đến phòng số 2801 trên tầng 28.
"Dương Phóng, ngươi đến rồi."
Trình Thiên Dã đang thống kê số người, đột nhiên nhìn về phía Dương Phóng.
"Trình đội trưởng!"
Dương Phóng nở ra nụ cười mỉm.
"Nhanh đi vào chỗ ngồi đi."
Trình Thiên Dã nói.
"Được!"
Dương Phóng lập tức tìm chỗ ngồi cho mình rồi ngồi xuống.
Gian phòng này có không ít người.
Có tới khoảng ba bốn mươi người.
Ngoại trừ thành phố Phương của bọn họ ra, còn có người sống ở thành phố Nam, vào lúc này đều đang bàn tán sôi nổi.
Đám đông rõ ràng là nhiều hơn thế.
Trong lúc đó vẫn có người đang lần lượt đi tới.
Lúc mười giờ, đám đông cuối cùng đã đến đông đủ.
Tổng cộng 55 người.
Cửa phòng mở ra.
Nhậm Quân mặc quần áo chỉnh tề, từ bên ngoài bước vào.
Bên cạnh hắn đột nhiên còn có ba người đàn ông khác.
Một người tên là Từ Thanh Minh.
Hai người còn lại thì chưa từng nhìn thấy bao giờ, một người có khuôn mặt nước ngoài, khuôn mặt còn lại thì là trong nước.
Trong lúc nhất thời, bên trong gian phòng đã dẫn tới một trận bàn tán trong phạm vi nhỏ.
"Người nước ngoài?"
"Có gì mà phải ngạc nhiên a, người trong nước chúng ta không có người xuyên không đến Bạch Trạch vực, chắc chắn chỉ có thể nhận lấy tin tức từ người nước ngoài!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận