Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 930 - Nếu dám làm ầm vậy thì chết!



Chương 930 - Nếu dám làm ầm vậy thì chết!




A!
Một tiếng hét thảm vang lên, thân thể Đỗ Thiên cũng bị vụ nổ kinh khủng bao trùm.
Thân thể Dương Phóng lập tức dịch chuyển ra ngoài, ánh mắt ngưng trọng, rơi vào nơi xa, hắn dùng sức lắc lắc ống tay áo, nhanh chóng xua tan năng lượng dao động lan tràn.
Tự bạo rồi?
Hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải kẻ địch quả quyết như vậy!
Đối phương ngay cả một câu nói nhảm cũng không chịu nói!
Có phải là quá mức cực đoan rồi hay không!
Chờ đợi một lúc lâu, hắn mới đi tới gần một lần nữa, kiểm tra cẩn thận trong phòng, đột nhiên, động tác dừng lại.
"Khôi lỗi ... "
Người đàn ông trung niên mặc áo bào xám vừa rồi thế mà không phải người sống!
Mà là một bộ khôi lỗi!
Khôi lỗi có thực lực Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê!
Dương Phóng càng không thể nào tưởng tượng nổi.
Đến cùng là có bí mật như thế nào, thế mà ngay cả một bộ khôi lỗi như thế này mà cũng không cần, lập tức tự bạo diệt khẩu?
Phải biết khôi lỗi Thánh Linh cảnh đệ nhất thiên thê có điều kiện để luyện chế ra thế nhưng là cực kỳ hà khắc.
Ít nhất ngay cả hắn cũng chưa bỏ ra nổi dạng vật liệu như vậy!
Dương Phóng tiếp tục tìm tòi trong phòng.
Đáng tiếc ngoại trừ thi thể bị nổ vụn vặt ra, ngoài ra thì không thu hoạch được gì nữa.
Cuối cùng hắn đành phải rời khỏi nơi đây.
···
Màn đêm buông xuống.
Mặt trời hoàn toàn xuống núi.
Một phương hướng khác.
Tổng bộ Hiên Viên môn.
Được bảo vệ nghiêm ngặt, được bao phủ bởi một đại trận riêng biệt, hoạt động mọi lúc và có thể phòng ngừa người khác đột nhập.
Ngoại trừ đại trận ra, còn có các nhóm đệ tử Hiên Viên môn cầm đao kiếm trong tay tuần tra qua lại ở bên trong.
Làm một trong những bá chủ của Thiên Linh thành, cao thủ bên trong Hiên Viên môn nhiều như mây, được bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt.
Vào lúc này.
Phi Thiên Ma Quân - Vương Anh, sắc mặt trắng bệch, đang ngồi xếp bằng ở trên giường, cẩn thận vận chuyển huyền công, giống như thể chịu nội thương cực kỳ nghiêm trọng, giữa lông mày lúc trắng lúc xanh.
Qua một lúc lâu.
Hắn mới mở hai mắt ra một lần nữa, thở hổn hà hổn hển.
"Xem ra không mất thời gian hơn nửa năm thì loại thương thế này trên người ta rất khó khép lại."
Vương Anh mở miệng thở dài nói.
Hắn không nhịn được lại khẽ ho khan, cầm áo khoác khoác lên người, đứng dậy khỏi giường, chuẩn bị đi đun nước nóng, nhưng ngay khi hắn vừa mới đi đến gian phòng bên cạnh, đột nhiên, thân thể dừng lại, ánh mắt sắc bén, lập tức tập trung vào khu vực trước mắt.
Bên cạnh cái bàn, một người đàn ông vạm vỡ mặc áo bào xanh đang ngồi ở đó.
Trên mặt mang theo một cái mặt nạ màu trắng không mặt không mũi.
Đột nhiên viết mười ba.
Một đôi ánh mắt đen nhánh đang nhìn về phía chính mình.
"Người nào?"
Vương Anh kinh quát, không nghĩ ngợi chút nào, thân thể gần như lập tức lùi lại.
Nhưng ngay khi hắn vừa mới lùi lại thì đột nhiên chuyện kinh khủng xảy ra.
Ầm!
Không gian đông cứng lại!
Thân thể cứng lại!
Cả người trong lúc này đột nhiên không động đậy được, ngay cả giọng nói cũng không thể phát ra, giống như có bàn tay vô hình trong nháy mắt bắt lấy linh hồn của hắn, để mọi hoạt động của hắn và âm thanh đều im bặt mà dừng.
"Đừng làm ầm lên, nếu dám làm ầm vậy thì chết."
Người tới nói với giọng điệu lạnh lùng, cao thâm đáng sợ.
···
Dương Phóng lẳng lặng ngồi xuống, giọng điệu hững hờ, một đôi mắt đen nhánh mà thâm thúy, giống như hai vòng xoáy kỳ dị, Vương Anh toàn thân bị áp chế như núi đè, thân thể không động đậy một chút nào, ngay cả linh hồn cũng truyền đến cảm giác đau nhói, khó mà động đậy, kinh hãi đến cực điểm.
Lĩnh vực?
Cuối cùng là người nào?
Khó trách có thể chui vào Hiên Viên môn mà không phát ra tiếng động nào!
Có điều, cũng may người tới cũng không có lập tức hạ sát thủ đối với hắn.
Loại áp lực kinh khủng phong tỏa thân thể và linh hồn hắn chẳng mấy chốc lại tiêu tán đi giống như thủy triều.
Dù là như thế, áp lực kinh khủng vẫn làm cho thân thể Vương Anh lung la lung lay, nhanh chóng lùi lại, lập tức ngồi phịch xuống đất, thương thế trong cơ thể cũng bị biến động theo, phù một tiếng, nhịn không được mà phun ra một búng máu.
Vừa lỗi lĩnh vực đột kích, dưới lúc bất đắc dĩ hắn chỉ có thể điều động toàn bộ công lực tới tiến hành ngăn cản, trên dưới toàn thân tất cả đều ở vào trạng thái kéo căng, nhưng bây giờ lĩnh vực đột nhiên tiêu tán, lực lượng của hắn lập tức có loại cảm giác không chịu nổi, hỗn loạn chạy khắp kinh mạch trong cơ thể.
Như vậy cũng giống như hai người đang giằng co, ở vào giai đoạn giằng co, kết quả một người khác đột nhiên thả tay, người bên kia tự nhiên sẽ bị cỗ lực lượng giằng co này lập tức ngã sõng soài.
"Tiên bối ... tiền bối rốt cuộc là ai? Đêm khuya tới đây không sợ đắc tội Hiên Viên môn sao?"
Vương Anh sắc mặt trắng bệch, khí tức hỗn loạn, khó khăn mở miệng nói.
Mỗi một câu rơi xuống, kinh mạch trong cơ thể đều đau nhói không thôi.
Dương Phóng còn chưa thực sự ra tay, đã khiến cho khí tức của hắn trở nên hỗn loạn, bản thân bị trọng thương, khó mà tự kiềm chế.
Loại chênh lệch này có thể tưởng tượng được.
"Hiên Viên môn quả thực cường đại, tuy nhiên bản tọa muốn giết ngươi thì không cần phải kinh động Hiên Viên môn, huống hồ, tối nay bản tọa tới đây cũng không phải vì giết người, mà là muốn hỏi thăm một việc."
Dương Phóng nói với giọng lạnh nhạt, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng gõ vào trên bàn, nói: "Lữ Vọng chết như thế nào? Có thể nói cho ta nghe một chút không?"
"Lữ Vọng?"
Tròng mắt Vương Anh co rụt lại, vẻ mặt dao động, sau đó phản ứng lại, nói: "Tiền bối là người của Tứ Phương các? Chính là vì điều tra nguyên nhân cái chết của Lữ Vọng sao?"
P/S: Ta thích nào ... chương 10



Bạn cần đăng nhập để bình luận