Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 532: Lôi âm vô dụng?

Trong khu rừng.
Người có cánh thân thể cao lớn kia, hai tay khoanh trước ngực, một mặt giễu cợt nhìn chăm chú vào Dương Phóng trước mắt, giống như đang nghe nhầm, cười nhẹ nói: "Muốn đánh với ta một trận? Thật đúng là thú vị, có điều ta khuyên ngươi vẫn là không nên chịu chết thì tốt hơn, cuối cùng cho ngươi thêm một cái cơ hôi, ngươi vẫn là chủ động trở về cùng với ta đi, bằng không, ép ta động thủ thì kết quả của ngươi sẽ rất thảm!"
"Thật sao? Như vậy thì ta càng phải lĩnh giáo."
Dương Phóng nói với giọng thờ ơ, sải bước về phía trước.
Từng đợt khí tức nặng nề và ngột ngạt đang không ngừng lan tràn từ trên người hắn ra bên ngoài.
Bộ giáp màu đen nhánh ở dưới sự chiếu rọi của ánh trăng tỏa ra vẻ sáng chói khó tả, cùng với chiếc áo choàng đỏ tươi tung bay đằng sau, cả người giống như một tên Ma Thần.
"Không biết tốt xấu, chỗ dựa vào của ngươi là kịch độc và tốc độ, ở trước mặt ta là không đáng nhắc tới, trong người ta chảy xuôi huyết mạch của thần, ngươi cuối cùng cũng chỉ là một tên phàm nhân mà thôi, khoảng cách giữa ta và ngươi lớn đến vượt quá tưởng tượng."
Giọng nói của người đàn ông có cánh kia chuyển lạnh, giống như chưa từng đặt Dương Phóng vào trong mắt.
"Huyết mạch của thần?"
Dương Phóng cau mày lại.
"Đúng!"
Người đàn ông có cánh lộ ra vẻ lạnh lùng ngạo nghễ, giống như thể cao cao tại thượng, nói: "Tuy nhiên nói với ngươi cũng vô dụng, tầm mắt quyết định kiến thức, ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu, cuối cùng hỏi lại ngươi một câu, ngươi đến cùng có theo ta đi hay không?"
"Không cần, ta lại càng muốn đánh với ngươi một trận."
Dương Phóng nói với giọng lạnh lùng.
Ầm!
Khí tức trên người hắn bùng nổ, sôi trào mãnh liệt, đột nhiên kéo thẳng đi lên.
Thiết Ma Chiến giáp!
Cùng lúc đó.
Tay phải càng là đang vặn vẹo nhúc nhích, giống như một con Thái Cổ Ma Long vô cùng kinh khủng sống lại, một luồng khí tức dày đặc và hung ác đáng sợ trực tiếp từ lòng bàn tay phải của hắn bộc phát ra.
Tay phải nhanh chóng biến lớn, biến thành màu đen.
Chỉ trong chớp mắt đã hóa thành một mảnh đen nhánh, khổng lồ như tấm giáp mặt, mặt ngoài phủ đầy vảy, năm móng tay sắc bén vô cùng quỷ dị.
Khí tức khủng bố dâng trào khiến đồng tử của người đàn ông có cánh co rút lại, lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Đây là ··· "
Hắn giống như khó có thể tin.
Sưu!
Âm thanh nổ vang, đáng sợ và khó lường.
Sóng khí nặng nề bị phá vỡ chỉ trong nháy mắt, không khí hai bên cuộn trào điên cuồng hướng ra xung quanh, tất cả cây cối, tảng đá to nhỏ bốn phương tám hướng xung quanh đều bị cuốn lên, nhảy múa loạn xạ.
"Chết!"
Dương Phóng đột nhiên hét lớn, lưỡi đầy Lôi âm.
Âm thanh long trời lở đất, kinh thiên động địa, kèm theo đó là thiên uy cuộn trào, đùng đoàng rung động.
Trên toàn bộ Long trảo đan xen với lôi quang (ánh chớp) và hỏa diễm (ngọn lửa) tràn ngập, khí thế cực kỳ rực rỡ.
Viêm Bạo chưởng!
Lực lượng Long trảo cực lớn thật đáng sợ, khí tức cuộn trào mãnh liệt mang theo lực lượng vô cùng cuồng dã trực tiếp hung hăng vỗ về phía người đàn ông có cánh trước mặt.
Trên mặt người đàn ông có cánh vốn là bị chấn nhiếp ngây ngô đờ đẫn, đột nhiên nở ra nụ cười châm chọc, mỉm cười một cái, trên dưới toàn thân nồng đậm tử khí, trực tiếp phồng ra một mảng lớn sương mù màu đen dày đặc.
Sau đó vung nắm đấm, một quyền hung hăng đấm về phía Long trảo của Dương Phóng.
Dương Phong trong lòng ngưng trọng.
Lôi âm vô dụng?
Bị đối phương phản ứng nhanh như vậy!
Ầm ầm!
Quyền chưởng va chạm vào nhau, lập tức truyền ra một tầng dao động vô cùng đáng sợ.
Năng lượng cuộn trào nhanh chóng quét sạch về phía bốn phương tám hướng mà đi, nổ vang ầm ầm, mặt đất rung chuyển, cây cối tan nát.
Đòn tấn công của hai người va chạm vào nhau thậm chí trực tiếp vang lên một tiếng âm thanh kim loại va chạm.
Giống như hai con thú sắt lao vào nhau vậy.
Trên mặt người đàn ông có cánh kia lộ ra nụ cười nồng đậm, trầm giọng nói: "Cũng có chút thú vị, nhưng còn kém xa lắm, vừa rồi có phải ngươi cho rằng ta sẽ lộ ra vẻ kinh ngạc không? Thật đúng là ngây thơ, cao thủ Siêu phẩm đệ tam quan chân chính há lại sẽ đơn giản như vậy, ngươi muốn chết vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!"
Một nắm đấm khác của hắn đột nhiên đấm ra, mang theo tử khí dày đặc, kinh thiên động địa, trong nháy mắt hung hăng đấm về phía mặt của Dương Phóng.
Dương Phóng vung đầu nắm đấm, trực tiếp va chạm vào nhau, lại có một âm thanh kim loại đáng sợ khác vang lên.
Sau đó hai bóng người nhanh chóng chiến đấu với nhau, nổ vang ầm ầm, tạo ra âm thanh đáng sợ.
Phá hủy toàn bộ khu rừng đến vô cùng thê thảm.
Trong lúc đó Chiến giáp, phi phong, Long trảo của Dương Phóng, tất cả đều được phát huy đến cực hạn.
Lần này gần như là lấy ra tất cả át chủ bài.
Những tiếng nổ đùng đoàng kinh hoàng vang vọng khắp khu rừng.
Ầm! Ầm!
Hai tiếng động lớn lại phát ra, hai bóng người bay lộn ngược, hung hăng rơi đập vào nơi xa.
Thân thể Dương Phóng trong nháy mắt bật lên khỏi mặt đất, ngoài trừ huyết khí trên người có hơi xao động ra, những nơi khác dường như hoàn hảo không chút tổn hại.
Đôi mắt hắn lạnh nhạt nhìn về phía người đàn ông có cánh ở đối diện.
Chỉ thấy người đàn ông có cánh đó bật lên khỏi mặt đất gần như cùng với hắn.
Chỉ có điều sắc mặt của đối phương lại có vẻ vô cùng âm trầm, áo khu vực ngực vỡ tan, xuất hiện một vết trảo to lớn, khóe miệng thì tràn ra vệt máu đỏ tươi.
Hắn vươn những ngón tay mảnh khảnh và trắng nõn, nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng.
Mắt thấy giọt máu đỏ tươi trên ngón tay, người đàn ông có cánh nặn ra nụ cười dữ tơn, nói: "Thế mà làm cho ta bị thương, chơi thật vui, tiểu tử, ta muốn để ngươi phải hối hận khi đến thế giới này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận