Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 742: Thái tử là đang cố ý hại chết Bàng Vạn Chung?

Hình ảnh của Bàng Vạn Chung ở trong lòng mọi người vừa mới đạt tới đỉnh cao, nhưng bây giờ thế mà đã bị người giết chết!
Điều này tương đương với tôn thần thoại bất bại bị người hủy diệt.
Trong khu vực chiến đấu hỗn loạn.
Vô số quân sĩ Đại Uyên quân đang nhanh chóng công kích về phía đám người, lực lượng hội tụ như dời núi lấp biển, cùng nhau đánh giết vào giữa.
Sau khi Dương Phóng ăn một viên Tử Nguyên đan và một viên Hồi Khí đan, đột nhiên phản ứng lại, dựa vào tốc độ vô song của mình, lập tức lao nhanh mà tới, bàn tay lớn chộp một cái, lập tức chộp lấy thi thể của Bàng Vạn Chung.
Bên trong cơ thể Bàng Vạn Chung có được Kim Cương Thần chủng, ở sau khi chết đi, không biết Kim Cương Thần chủng này mình có đoạt được hay không.
Không thể phủ nhận là!
Bàng Vạn Chung này quả thực kinh khủng khó lường!
Cho dù chính mình có được sự bảo vệ của Thiết Ma Chiến giáp, trong sự oanh kích hung mãnh của đối phương, vẫn không thể tránh việc nội tạng bị tổn thương, nơi khóe miệng tràn đầy máu.
Cũng may có bộ Chiến giáp này che chắn nên mọi người không thể nào nhìn thấy được.
"Kẻ địch cướp lấy thi thể của thống lĩnh, nhanh giữ kẻ địch kia lại!"
"Đoạt lại thi thể của thống lĩnh!"
"Giết!"
Vô số quân sĩ Đại Uyên quân gào thét lên, âm thanh chấn thiên, một mảnh đen nghịt, giống như dòng lũ sắt thép.
Trên đỉnh núi.
Thái tử mặt không biểu tình, hai mắt híp lại, đột nhiên nhẹ nhàng thở ra một hơi, lạnh giọng nói: "Kẻ địch bày kế vây công Bàng thống lĩnh, cô không kịp cứu viện khiến Bàng thống lĩnh tử trận, cô rất là thương tiếc, truyền lệnh xuống, xuất động toàn diện, bắt giết kẻ địch, báo thù cho Bàng Thống lĩnh!"Li ê n h ệ zl: 0 9 3 5 8 2 4 7 0 2
Vừa dứt lời, đột nhiên, bóng người áo bào màu tím ở bên cạnh nở ra nụ cười mỉm, bàn tay vươn ra nhẹ nhàng rơi vào trên bờ vai của Thái tử.
Thái tử nhướng mày, nhìn về phía đối phương.
"Tử huynh, cần gì phải vội vã như vậy? Không phải còn có một người nữa sao? Sư tôn của Bàng Vạn Chung!"
Người đàn ông mặc áo bào tím mỉm cười.
Sắc mặt Thái tử trầm xuống, không nói một lời.
Một lát sau.
Mở miệng nói ra: "Thật muốn làm tới tuyệt như vậy sao?"
Hại chết Bàng Vạn Chung, hắn đã mơ hồ cảm thấy hối hận, hiện tại thế mà còn muốn hại chết cả sư tôn của Bàng Vạn Chung!
"Người làm đại sự, không câu nệ tiểu tiết!"
Người đàn ông mặc áo bào tím khẽ mỉm cười nói: "Tử huynh hiện tại cần phải làm chính là bảo tồn thực lực, chuyện giết chết kẻ địch, tự có sư tôn của Bàng Vạn Chung tới là, Tử huynh cứ xem là được rồi!"
Thái tử không động đậy, không cần phải nhiều lời nữa.
Thiết Vô Song - Trưởng lão Độc tông đứng ở một bên, sau lưng mồ hôi lạnh càng ngày càng nhiều.
Kẻ này!
Thực sự ác độc!
Đủ loại thủ đoạn, làm, cho hắn cũng bởi đó mà trong lòng nguội lạnh.
Hại chết Bàng Vạn Chung còn chưa đủ, hiện tại còn phải hại luôn cả sư tôn hắn.
Từ điểm này mà nói, nội bộ của Thương Khung Thần cung cũng không được bình yên, tràn ngập âm mưu đấu đá với nhau!
Hắn rất lo lắng, vào một ngày nào đó, Độc tông có thể sẽ trở thành đối tượng mà đối phương muốn hy sinh hay không.
···
Phốc! Phốc! Phốc!
Trong chiến trường.
Dương Phóng vừa phá vây xông về phía trước, vừa phất tay quét ra từng mảnh từng mảnh phấn độc, sử dụng Phong luật tiếp tục lan tỏa vào trong lỗ mũi của đám quân sĩ Đại Uyên quân.
Chẳng mấy chốc lượng lớn Đại Uyên quân lại phát ra tiếng kêu thảm, thi nhau ngã nhào xuống đất.
Tuy nhiên Thiết Vô Song của Độc tông chẳng mấy chốc đã nhận được sự gợi ý của Thái tử, xuất thủ lần nữa, cong ngón tay bắn ra từng viên từng viên Giải Độc đan, nổ tung trên không trung hóa thành thuốc bột, cấp tốc giải độc cho mọi người.
Dương Phóng nhướng mày, đưa ánh mắt nhìn về phía đỉnh núi cách đó không xa một lần nữa.
Độc tông!
Đêm nay thực sự đã khiến hắn gặp rất nhiều phiền phức!
Hơn nữa!
Ở chỗ đỉnh núi kia, mơ hồ có một cỗ khí tức đáng sợ khiến hắn cũng cảm thấy nguy hiểm.
Còn có cao thủ!
Trong lòng Dương Phóng chìm xuống, vừa thi triển thân phân tiếp tục phá vây, vừa liên tục vận chuyển chân khí tới khôi phục thương thế.
Hiện tại chỉ hy vọng viên Tử Nguyên đan kia có thể nhanh chóng chữa trị thương thế của hắn.
Dương Phóng suy nghĩ một lát, lại nuốt vào một viên Tử Nguyên đan nữa.
Đêm nay tuyệt đối là đêm mà hắn gặp phải nguy cơ lớn nhất từ lúc hắn xuyên không đến thế giới bên này.
Bàng Vạn Chung chết đi dường như là Thái tử kia cố ý như vậy.
Vừa rồi nếu như vị Thái tử kia động thủ, tiến hành viện trợ kịp thời, hắn sẽ rất khó để giết chết Bàng Vạn Chung.
Nhưng từ bắt đầu cho đến cuối cùng, vị Thái tử kia đều chưa từng có bất kỳ độc tác nào nên mới khiến cho Bàng Vạn Chung đến chết vẫn còn đang chửi mắng điên cuồng.
Tình cảnh như vậy, quả thực quỷ dị.
"Thái tử là đang cố ý hại chết Bàng Vạn Chung?"
Dương Phóng thầm nghĩ.
Hắn không sợ phá hủy sự nghiệp của chính mình sao?
Bàng Vạn Chung làm người mặc dù ngông cuồng, trong miệng thường xuyên không có lời tôn kính đối với Hoàng thất, nhưng là sự trung thành, tuyệt đối trung thành với Hoàng đế, trung thành với triều đình.
Bằng không, hắn sẽ không thể trở thành Tổng thống lĩnh trong lần cải cách này ở Bắc vực.
Nhưng chính một người như vậy lại bị Thái tử giết chết!
Chẳng lẽ Thái tử ... phản đối cải cách?
Trong lòng Dương Phóng mơ hồ nghĩ tới mấu chốt, thi triển Hư Không bộ, giống như dịch chuyển, liên tục phá vây, khiến cho một đám quân sĩ Đại Uyên quân khó có thể bắt được hắn.
Giữa đám đông đông đúc, mật độ quân sĩ Đại Uyên quân gần như đạt tới tình trạng mặt dán mặt.
Trong lúc oanh tạc bừa bãi, rất nhiều quân sĩ đều bị chính người của mình đánh cho phọt máu, dưới sự chặt chém điên cuồng, không biết có bao nhiêu người một nhà bị ngộ thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận