Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 414: Ô Thần trấn.

Mệnh lệnh của Thần Vũ tông được đưa ra, thế lực khắp nơi, không cần biết là môn phái hai là gia tộc, nhất định phải rút ra toàn bộ tinh nhuệ bên trong môn phía hoặc trong tộc của mình tới nghe theo sự điều phối của Thần Vũ tông một cách vô điều kiện.
Phàm là có bất kỳ kẻ nào dám can đảm từ chối đều sẽ gặp phải trấn áp ngay lập tức.
Cho dù là ban đêm, chuyện trưng binh chưa bao giờ dừng lại.
Rất nhiều người vì tránh khỏi vận mệnh bị bắt đi nhập ngũ, chỉ có thể chạy trốn trong đêm.
Nhưng cho dù chạy trốn trong đêm thì cũng vẫn bị nanh vuốt của Thần Vũ tông phát hiện, sau đó triển khai xoa sổ.
Ở trên một con thuyền lớn.
Trên người Dương Phóng mặc bộ giáp đen nhánh, thân thể khôi ngô, khoanh chân ngồi trên mũi thuyền, lặng lẽ nhìn cảnh hỗn loạn phía xa.
Rất nhiều người đều đang gào khóc cầu xin tha thứ, nhưng đối mặt với người cường thế trưng binh thì vẫn không có bất cứ tác dụng nào.
Dám can đảm chạy trốn trên cơ bản chỉ có một cái kết quả.
Đó chính là bị giết!
Nhưng những kẻ đang thực hiện vụ thảm sát đẫm máu không phải tất cả đều là người của Thần Vũ tông.
Mà là một số thế lực phụ thuộc Thần Vũ tông.
Ngày bình thường bọn họ vẫn còn trung thực với bản phận, nhưng vừa đến thời khắc thế này, quả thực giống như biến thành mãnh hổ ăn thịt người.
Chỉ cần gặp phải một chút phản kháng là sẽ trấn áp một cách trắng trợn, loại bỏ, đến mức khắp nơi đều là một mảnh hỗn loạn.
Cảnh này làm cho Dương Phóng không thể không nghĩ tới một câu danh ngôn ở thế giới hiện thực.
Cái ác lớn nhất của bản chất con người không gì khác hơn là dùng một chút quyền lực trong tay để gây ra những rắc rối to lớn cho người khác...
Hiện tại xem ra, ở đâu cũng là như vậy.
Bất cứ nơi nào có người, nơi đó đều như vậy, chẳng qua tính chất lớn hay nhỏ, rõ ràng hay không mà thôi.
"A."
Dương Phóng không thể không mỉm cười, giống như trào phúng.
"Dừng lại, thuyền phía trước lập tức dừng lại. . ."
Đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng hét giận dữ.
Một chiếc thuyền lớn đang đuổi theo về phía phương hướng Dương Phóng.
Dương Phóng cũng không để ý tới, ngồi một mình trên thuyền nhỏ, tiếp tục lênh đênh về phía trước.
Đám người trên thuyền lớn giận tới tím mặt, lập tức thúc giục, toàn lực đuổi theo về phía phương hướng Dương Phóng.
Độc phấn vô hình ở dưới sự khống chế của Phong luật, đã tràn ngập về phía sau lưng, trong phạm vi mấy chục mét, gần như muốn hạ độc chết kẻ nào thì hạ độc chết kẻ đó.
Xoát! Xoát!
Thuyền nhỏ ngoặt vào bên trong một cái nhánh sông, nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.
A!
Trên chiếc thuyền lớn ở đằng sau đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Hàng loạt người đàn ông vạm vỡ vẻ mặt đỏ bừng, hai tay bóp lấy cổ của mình, phun ra máu tươi, từng tên tròng mắt trợn ngược, ngã nhào vào xuống sông, bỏ mạng chết thảm.
...
Ô Thần trấn.
Trong tên của trấn mang theo một chữ Thần, nghe nói ở vào thời kỳ viễn cổ quả thực có quan hệ với thần linh.
Nơi đây trước kia có lẽ từng là đạo tràng của một vị thần linh nào đó.
Chỉ tiếc về sau xuất hiện một trận đại kiếp, tất cả thần linh đều biến mất toàn bộ, thần linh nơi này cũng không may mắn thoát khỏi.
Sau khi biến mất, dân chúng địa phương vì tưởng nhớ đối phương lúc này mới gọi nơi này là Ô Thần trấn.
Trong sân.
"Công tử!"
Thuộc hạ ra hiệu, một nhóm nam tử từ bên ngoài đi vào, tất cả đều là vẻ mặt cung kính, bọn họ đi theo cùng nhau tới bái kiến Tần Chính - Thiếu hội trưởng của Thanh Long hội.
"Mấy người này theo thứ tự là đại biểu cho Lý gia, Chu gia, Đông Phương gia ở Nam Sơn thành, nguyện ý từ hôm nay trở đi, âm thầm đầu nhập vào Thanh Long hội chúng ta, cung cấp tin tức cho Thanh Long hội chúng ta, tối nay đặc biệt tới đây để bái kiến công tử!"
Một tên cao thủ Thập phẩm của Thanh Long hội mở miệng nói lời giới thiệu.
"Ồ?"
Trên mặt Tần Chính lộ ra vẻ rất hứng thú, mỉm cười nói, "Thanh Long hội chúng ta tuyển mộ hào kiệt khắp thiên hạ, các vị có thể bỏ gian tà theo chính nghĩa, gia nhập vào Thanh Long hội chúng ta, bản công tử tự nhiên vô cùng hoan nghênh!"
"Đa tạ công tử, đa tạ công tử!"
Một gia hỏa mập mạp, trên người mặc trường bào tơ lụa màu vàng đại biểu cho Lý gia, vui vẻ lạ thường, mở miệng cười nói: "Công tử, tại hạ lần này đặc biệt mang theo một chút quà, đến đây để hiếu kính công tử, hy vọng công tử đừng từ chối!"
Hắn vội vàng hướng bên ngoài hô một tiếng.
Mấy tên nô bộc của Chu gia nhấc theo hai cái rương gỗ lớn đi vào.
Mở rương ra, bên trong lít nha lít nhít một đống nén bạc.
Hai cái rương lớn này ít nhất cũng chứa tới hơn vạn lượng bạc.
"Hắc hắc, một chút thành ý nho nhỏ."
Đại biểu Lý gia cười nịnh nói.
Hai mắt Tần Chính sáng lên, ánh mắt rơi vào bên trong những nén bạc trước mắt, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn về phía đại biểu của Lý gia, cười nói: "Gia hỏa ngươi dường như có chút khách khí?"
"Không khách khí, nên, nên như vậy."
Đại biểu Lý gia vội vàng cười nói.
"Công tử, chúng ta cũng mang theo quà đến!"
"Đúng vậy a công tử, chúng ta cũng nguyện ý hiếu kính dâng lên!"
Đại biểu của hai gia tộc khác cũng vội vàng cười lấy lòng, quay người hướng bên ngoài hô một cái.
Chẳng mấy chốc lại có nô bộc đi tới, nhấc theo mấy cái rương lớn, thận trọng đặt ở trước mặt Tần Chính.
Chỉ thấy khi rương lớn mở ra, bên trong chứa đầy là vàng bạc châu báu, rực rỡ muôn màu, số lượng đều không ít.
Tần Chính càng nhìn càng cảm thấy vui vẻ, nụ cười trên mặt càng đậm, nói: "Các ngươi yên tâm, sau khi gia nhập Thanh Long hội ta, từ nay về sau, mọi người chính là người trong nhà, không cần biết các ngươi có nhu cầu gì, Thanh Long hội sau này đều sẽ hết sức thỏa mãn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận