Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 709: Lại xảy ra chuyện rồi?

Bây giờ xem ra!
Quả nhiên là hắn đã đoán đúng.
Bằng không, đạo tặc hái hoa kia sẽ không ra tay đối với Siêu phẩm đệ nhất quan.
Hiện tại ra tay đối với Siêu phẩm đệ nhất quan, chờ đến khi Siêu phẩm đệ nhất quan chết hết, bọn họ chắc chắn sẽ còn tìm kiếm mục tiêu thấp hơn.
"Đám nghiệt súc kia thật là đáng chết, Đại trưởng lão, vậy chúng ta nên làm cái gì, cứ tiếp tục chờ đợi như thế này tiếp sao?"
Long Uyên cắn răng nói.
"Tiếp tục chờ, ta ngược lại là muốn xem xem bọn họ có thể ở trong trấn này được mấy ngày nữa, ngươi đi báo tin cho các thế lực khác, bảo bọn họ cố gắng không nên ra khỏi cửa, cho dù có khó chịu thì cũng phải cố gắng làm cho đám đạo tặc hái hoa kia khó chịu chết."
Đại trưởng lão Liệt Hỏa bang nói với giọng nói lạnh lùng.
"Thế nhưng là nhỡ đâu bọn họ âm thầm rời đi thì sao?"
Long Uyên mở miệng nói.
"Yên tâm, ta sớm đã liên kết với những thế lực khác rồi, để lại nhãn tuyến ở xung quanh, bất kỳ người nào một khi rời đi quá xa thì đều sẽ bị chúng ta biết."
Đại trưởng lão mở miệng trả lời, con ngươi vô cùng lạnh lùng.
Nếu không phải lo lắng đanh rắn động cỏ, hắn sớm đã tự mình vây thị trấn rồi.
"Đại trưởng lão, Thất Sát bang vừa rồi lại có một khách khanh mới tới, đang truy kích đạo tặc hái hoa."
Bống nhiên, một tên đệ tử của Liệt Hỏa bang đẩy cửa tiến vào, mở miệng nói.
"Lại một vị nữa tới?"
Đại trưởng lão cau mày nói: "Thất Sát bang đây là đang chuẩn bị tặng từng người một sao? Bạch Ngọc đạo cô trước đó vừa bị ám toán, hiện tại lại dẫn tới một vị, bọn họ là thật không nhớ lâu chút nào sao."
"Có nên báo tin cho Thất Sát bang hay không?"
Long Uyên hỏi.
"Lát nữa thì đi báo tin, điều kiện tiên quyết là vị khách khanh này có thể bình an trở về."
Đại trưởng lão nói với giọng nói lạnh lùng.
Một thân một mình đi đuổi bắt đạo tặc hái hoa, trong mắt hắn không thể nghi ngờ chính là hành động tìm chết!
Tuy rằng thực lực của đạo tặc hái hoa kém hơn so với Thánh Linh chân chính.
Thế nhưng là địch ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng.
Tuy kích tùy tiện vẫn là sẽ bất lợi.
"Được!"
Long Uyên gật đầu.
···
Phía đông trấn.
Công trình kiến trúc mọc lên san sát.
Phần lớn các gia đình đều đang đóng chặt cửa lại, bên trong gian phòng đều một màu đen kịt.
Dương Phóng một đường đuổi theo mà đến, hai lỗ tai phát động Phong luật, lắng nghe mọi động tĩnh trong phạm vi mười dặm, lông mày dần dần cau lại.
Mắt thấy đã đuổi theo ra bên ngoài thị trấn, thế nhưng là vẫn không nghe được bất kỳ sự khác thường nào.
Tên đạo tặc hái hoa kia chắc chắn đã đổi hướng trong đoạn đường chạy đi.
Mặc dù chỉ mấy phút ngắn ngủi, nhưng lấy tốc độ của cao thủ Thánh Linh cảnh thì cũng đủ để lao ra rất xa.
Dương Phóng như có điều suy nghĩ, thân thể lại đuổi theo ra ngoài một đoạn nữa, hoàn toàn ra khỏi thị trấn.
Cuối cùng hắn bắt đầu từ bỏ.
Dọc đường không phát hiện ra bất cứ dấu vết nào.
Cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.
Nói cách khác, hoàn giống như đuổi theo sai hướng vậy.
Đột nhiên!
Dương Phóng giống như nhớ ra cái gì đó, đột nhiên trở lại, lại lao nhanh về phía quán trọ Duyệt Lai.
Quán trọ trước đó là nơi mà bọn họ ở lại, sau khi hai tên đạo tặc hái hoa kia xong việc, hơn phân nửa còn tiếp tục trở về quán trọ.
Chính mình chỉ cần ở lại nơi đó ôm cây đợi thỏ là đủ rồi.
Sưu sưu sưu!
Nhoáng lên mấy cái, Dương Phóng lại biến mất không thấy lần nữa.
···
Một đêm trôi qua.
Mặt trời vừa mới mọc lên.
Thẳng đến sáng ngày hôm sau, đám người trong trấn vẫn vô cùng hoảng sợ.
"Đạo tặc hái hoa còn chưa có bị bắt lại sao?"
"Không rõ cho lắm, xem ra chắc là chưa, nếu không các thế lực lớn không đến mức không ai rên lên một tiếng."
"Ai, chuyện này là như thế nào, bộ khoái của Đại Uyên vương triều cũng không tới quản sao!"
"Bộ khoái dám quản sao? Thực lực đạo tặc hái hoa cao thâm tới mức ngay cả Siêu phẩm đệ tam quan cũng không làm gì được bọn họ, đúng rồi, nghe nói vào buổi tối ngày hôm qua Phân đà Thất Sát bang lại xảy ra chuyện."
"Lại xảy ra chuyện rồi?"
"Đúng vậy, Ngụy Vô Tiên - Phó Đà chủ của Thất Sát bang ban đầu chuẩn bị mấy trăm cân thuốc nổ, muốn đồng quy vu tận với đạo tặc hái hoa, kết quả trong lúc đang châm lửa thì lại bị đạo tặc hái hoa bắt đi, đến bây giờ cũng không biết còn sống hay là đã chết rồi nữa."
"Ngụy Vô Tiên sao? Hình như là người đàn ông mặt mũi đầy râu quai nón phải không, đạo tặc hái hoa kia quả nhiên là ăn cả nam lẫn nữ, không phân biệt đẹp xấu!"
"Súc sinh, thực sự là súc sinh mà."
"Ngươi không muốn sống nữa sao lão Lý, coi chừng đêm nay bọn họ tới tìm ngươi."
···
Ở trên một nóc nhà.
Dương Phóng không động đậy, khí tức thu liễm, cả người giống như hóa thành bóng ma, khiến người không cách nào cảm nhận, ánh mắt nhìn chăm chú về phía quán trọ Duyệt Lai phía trước.
Một buổi tối qua đi.
Thế mà không có bất kỳ bóng người nào đi tới.
Hai tên đạo tặc hái hoa còn sót lại kia đột nhiên trở nên vô cùng cảnh giác.
Đương nhiên, cũng có thể là do tối qua hắn đuổi theo, đạo tặc hái hoa trở về, sau đó nhìn thấy đồng bạn của mình biến mất nên không dám tiếp tục ở lại lâu thêm, lại rời đi lần nữa.
Dương Phóng khẽ thở dài.
Theo cách nghĩ này, chính mình còn phải chờ thêm mấy ngày ở trong trấn.
Ban đầu còn tưởng rằng có thể giải quyết chuyện này rất dễ dàng.
Hắn liếc mắt nhìn thoáng qua đám người ở phía xa, thân thể nhoáng lên cái, biến mất ở nơi này.
···
Bạn cần đăng nhập để bình luận