Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1031 - Chẳng lẽ lực lượng tinh thần của ta vẫn còn quá thấp?



Chương 1031 - Chẳng lẽ lực lượng tinh thần của ta vẫn còn quá thấp?




Đột nhiên, người đàn ông áo lam cẩn thận phân biệt khí tức còn lại trong không khí, hai mắt lóe lên, thân thể lại hóa thành giọt nước, lập tức lao ra, điên cuồng đuổi theo về phía đông với tốc độ nhanh chóng.
Xoát!
Giọt nước dung nhập vào mặt nước, nhanh đến cực hạn.
Giống như hòa thành một thể với toàn bộ Xuân giang mênh mông.
Để cho người ta không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào.
Vòa lúc này, hắn dường như chính là Xuân giang, Xuân giang chính là hắn.
Một đường điên cuồng đuổi theo, đột nhiên, người đàn ông áo lam hóa thành giọt nước dừng lại, không động đậy, yên lặng nhìn về phía chiếc thuyền con ở phía trước.
Ở trên chiếc thuyền con, một bóng người mặc áo bào tro đang lặng lẽ ngồi xếp bằng ở đó, không động đậy, giống như rơi vào trạng thái bế quan.
"Là hắn sao?"
Trong lòng người đàn ông mặc áo lam sinh ra nghi hoặc vô tận.
Hắn chỉ là dựa vào khí tức đại khái còn sót lại mà đuổi theo, có phải người trước mắt này hay không, hắn lại không cách nào khẳng định.
Người đài ông áo lam chậm rãi thò tinh thần ra, vô biên vô hạn, giao hòa với mặt nước.
Giờ khắc này, trên mặt nước nổi lên gợn sóng quỷ dị, lung linh huyền ảo, cả mặt nước như biến thành một tấm gương, chiếu thẳng vào mặt Dương Phóng.
Đột nhiên!
Dương Phóng mở hai mắt ra, sinh ra cảm ứng, lộ ra vẻ vô cùng nghi hoặc.
Lực lượng tinh thần của hắn khác hẳn với người thường, đột nhiên có loại cảm giác bị người thăm dò.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía mặt nước trước mặt, cau mày lại.
Xuân giang mênh mông, lung linh huyền ảo, loại cảm giác thăm dò kia xuất hiện ở khắp mọi nơi.
Thật giống như dưới mặt nước lung linh huyền ảo kia có vô số ánh mắt đang nhìn về phía thân thể của hắn, nhưng nếu quan sát thật kỹ thì lại phát hiện mặt nước bên dưới trong veo có thể nhìn thấy rõ ràng.
Không có một bóng người nào.
Thật là cổ quái!
"Hừ!"
Dương Phóng phát ra tiếng hừ lạnh, Lôi âm được che giấu ẩn chứa thiên uy, chấn động về phía mặt nước lung linh huyền ảo trước mặt.
Bất kể có phải là bị người thăm dò hay không, bảo hiểm một chút tóm lại là không sai.
Phốc phốc!
Sóng ánh sáng hiện lên, loại cảm giác bị thăm dò từ mặt nước kia lập tức biến mất.
Nhưng loại thăm dò vừa biến mất này lại làm cho ánh mắt Dương Phóng ngưng trọng lại, càng thêm khẳng định ảo giác trước đó.
Thật đúng là bị người ta thăm dò?
Thân thể của hắn lập tức đứng lên, sắc mặt chuyển lạnh, nhìn về phía mặt nước trước mặt.
Đáng tiếc mặt nước xung quanh gợn sóng lăn tăn vô biên vô hạn, lại không nhìn thấy bất cứ sự khác thường nào.
Dương Phóng như có điều suy nghĩ, bàn chân giẫm mạnh, thuyền nhỏ dưới chân lập tức lao nhanh như mũi tên, phá vỡ sóng nước, dùng tốc độ khó mà tin nổi nhanh chóng lướt về phía nơi xa.
Trong nháy mắt biến mất ở mặt sông trước mắt.
Khu vực sau lưng.
Tại đáy Xuyên giang mênh mông vô tận.
Giọt nước màu xanh khẽ lóe lên, nhanh chóng chìm xuống đáy sông, biến thành người đàn ông tóc lam, đầu óc nổ vang, vang lên ong ong, thật vất vả mới khôi phục lại một lần nữa.
Khóe miệng hắn chảy máu, lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía mặt nước trên cao.
Cao thủ!
Đây là thủ đoạn gì?
Một tiếng hừ lạnh thế mà lại có thể làm ảnh hưởng đến chính mình?
Trong đầu hắn suy nghĩ nhanh chóng.
"Hắc Huyền chết ... Hắc Huyền chết ... Huyền Đế tộc lần này muốn loạn ... có điều, Hắc Huyền đến cùng có phải do hắn giết hay không?"
Người đàn ông tóc lam cau mày chặt lại, hắn không khẳng định được.
···
Nơi xa.
Dương Phóng bỏ thuyền lên bờ, thân thể nhoáng một cái, nhanh chóng biến mất vào trong một khu rừng, lóe lên mấy cái cũng đã hoàn toàn biến mất.
Trong lòng hắn vào lúc này cũng đang có rất nhiều nghi hoặc.
Loại cảm giác bị thăm dò vừa rồi kia rốt cuộc là ai mang tới?
Có thể che giấu sâu như thế?
Cũng may một đường lao nhanh, loại cảm giác thăm dò kia chỉ xuất hiện một lần, về sau không còn xuất hiện nữa.
"Chẳng lẽ lực lượng tinh thần của ta vẫn còn quá thấp?"
Dương Phóng cau mày.
Thái Nhất Hồn quyết của hắn bây giờ vừa mới luyện đến tầng thứ ba (1000/12000).
Xem ra về sau cần tiếp tục giành nhiều thời gian tới tu luyện Thái Nhất Hồn quyết.
Thái Nhất Hồn quyết chính là nữ tử thần bí kia để lại.
Nữ tử thần bí kia đến từ Thần quốc, bí tịch của nàng chắc chắn sẽ không đơn giản.
...
Hai ngày sau.
Trong khu rừng rậm rạp.
Đá vụn xuất hiện khắp nơi, sương mù lượn quanh hình thành một chỗ đại trận thiên nhiên.
Về sau, lại được Thiên Toán Tử cố ý bố trí, khiến cho uy lực của đại trận này tăng vọt, vận chuyển thường xuyên.
Nhìn một cái, lập tức mang tới cho người ta một loại cảm giác mênh mông vô tận.
Cho dù là Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê ở vào trong đó, giống như cũng muốn lạc đường mãi mãi không thể đi ra vậy.
Vào lúc này.
Ở trên một cành cây cao ngất.
Dương Phóng lặng lẽ ngồi xếp bằng, trong cơ thể đang vận chuyển Thái Nhất Hồn quyết từng đợt một, đồng thời lặng lẽ chờ đợi trưởng lão của Thánh minh đến.
Mi tâm của hắn chậm rãi nhảy lên, phát ra tiếng thình thịch.
Từng sợi từng sợi tinh thần lực giống như mạng nhện vậy, bắt đầu phát tán ra từ khi vực mi tâm của hắn, chậm rãi dung nhập vào hư không xung quanh, mặc dù không cần dùng mắt đi nhìn cũng có thể nắm giữ cảnh tượng xung quanh.
Giống như có một con mắt dọc thứ ba vậy.
Đột nhiên!
Nơi xa, một bóng người như bóng ma, dán vào bóng của đại thụ và núi đá, một đường nhanh chóng tiếp cận về phía Dương Phóng, khí tức hư vô, không phát ra chút tiếng động nào.
Một đường lóe tới, hoàn mỹ không tì vết.
P/S: Ta thích nào ... chương 6



Bạn cần đăng nhập để bình luận