Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 768 - Tiêu thúc cứu mạng a ...



Chương 768 - Tiêu thúc cứu mạng a ...




Ở trong một viện tử cách xa chỗ hắn ở vài trăm mét.
Vương Quyền nghiến răng nghiến lợi, trợn tròn mắt, trong tay cầm một thanh trường đao màu đen, Nộ Giang đao pháp phát huy đến cực hạn, vù vù rung động, tàn ảnh liên miên, giống như thủy triều đen, cấp tốc nghiền ép về phía ba đối thủ trước mặt.
Trong lúc nhất thời ép ba đối thủ phải lùi lại liên tục, vội vàng đón đỡ.
Tuy nhiên có thể nhìn ra được, Vương Quyền cũng đã đến lúc nỏ mạnh hết đà, mặt mũi trắng bệch, toàn thân đổ mồ hôi, thương thế để lại trong mấy năm trước đang liên tục cắn trả, thua chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
"Lạc Lạc, nhanh trốn, nhanh chạy trốn về phía Lục Phiến môn!"
Vương Quyền đột nhiên quay đầu hét lớn.
Bên trong gian phòng, một thiếu niên mười một mười hai tuổi đang run lẩy bẩy, trong lòng hoảng hốt nhưng lại không biết nên làm như thế nào, vội vàng nhân lúc cha hắn đang đánh nhau chét sống, nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài cửa.
"Tiểu tử, chạy đi đâu?"
Một người trong đó hét lớn một tiếng, lập tức chạy ra đuổi theo thiếu niên.
"Có bản lĩnh thì đánh với Vương Quyền ta, không được làm hại người nhà, các ngươi ngay cả chút phép tắc đó cũng không tuân thủ sao?"
Vương Quyền quát lớn một tiếng.
"Đánh rắm, cái gì mà không làm hại người nhà, nào có nhiều quy củ như vậy?"
Hai người còn lại hét lớn, nhân cơ hội tiếp tục tung chưởng về phía Vương Quyền.
"Cứu mạng a, có người giết người ..."
Thiếu niên vừa chạy ra khỏi cửa thì vội vàng mở miệng hét lớn, một đường bỏ chạy lao về phía tổng bộ của Lục Phiến môn.
Chỉ có điều người đuổi theo đằng sau tu vi cao, đang nhanh chóng đuổi theo ở đằng sau lưng.
Thiếu niên vội vàng nhanh chóng quay lại, chào hỏi chính là bảy tám bao vôi trộn lẫn kịch độc ném ra, sau đó thì tiếp tục chạy trốn về phía trước.
Đột nhiên, thiếu niên nhìn về phía một ngôi nhà ở phía trước, vội vàng nhanh chóng chạy vào phía bên trong, trong miệng hô to: "Tiêu thúc, Tiêu thúc nhanh cứu mạng a!"
Hắn biết đối mặt với kẻ địch mạnh đang đuổi theo đằng sau lưng sẽ không có cách nào chạy trốn tới Lục Phiến môn được thuận lợi mà trước tiên chỉ có thể tìm người cầu cứu rồi lại nghĩ biện pháp.
Bịch một tiếng, thiếu niên lập tức chạy vào cổng sân, nhanh chóng phóng đi về phía gian phòng phía trước, kinh hoảng kêu to: "Tiêu thúc cứu mạng a ..."
"Tiểu tử, chết đi cho ta!"
Người sau lưng nhe răng cười một tiếng, trong nháy mắt đánh tới, một chưởng mạnh lập tức vỗ về phía gáy của thiếu niên.
Một khi vỗ trúng thì thiếu niên này chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Ngay vào lúc chưởng lực của hắn vừa mới được đánh ra, đột nhiên lộ ra vẻ hoảng sợ, chỉ cảm thấy trên dưới toàn thân mình giống như thoát hơi vậy, đột nhiên mất đi tất cả lực lượng, cả người đột nhiên ngã nhào xuống đất, lập tức nằm tê liệt.
"Cút!"
Giọng nói hờ hững lãnh đạm đột nhiên vang lên trong đầu của người kia.
Người kia vô cùng kinh hãi, trong nháy mắt cảm nhận được toàn bộ thân hình bị sát cơ vô hình bao phủ, trên dưới toàn thân không chỗ nào không đau, thật giống như ngay sau đó muốn lập tức hóa thành một bãi bùn nhão vậy.
Hắn vô cùng sợ hãi, vội vàng dốc sức giãy giụa thân thể bỏ chạy về phía bên ngoài.
Nhưng nói đến cũng kỳ quái, ở vào thời điểm hắn quay người bò đi, lực lượng trong cơ thể vừa mới biến mất đi kia không ngờ lại bắt đầu khôi phục lại lần nữa, thật giống như chịu phải một loại yêu thuật quỷ dị nào đó ảnh hưởng đến, tất cả đều rất hoang đường và tà môn.
"Quái vật, nơi này có quái vật."
Người đàn ông kia vô cùng hoảng sợ, sau khi khôi phục lực lượng, vội vàng vắt chân lên cổ mà chạy trốn, nhanh chóng chạy về phía phương hướng chỗ ở của Vương Quyền, hét lớn: "Lão đại, lão tam, đừng đánh nữa, nhanh trốn!"
Hai người ở bên trong sân nhà Vương Quyền đột nhiên thay đổi sắc mặt, vội vàng quay đầu chạy.
Cao thủ Lục Phiến môn tới sao?
Bọn họ không nghĩ ngợi chút nào, vội vàng bỏ qua Vương Quyền, nhanh chóng lao về phía xa một cách điên cuồng.
Vương Quyền thở hổn hển từng ngụm từng ngụm một, mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cũng may đám quan lão gia Lục Phiến môn kia lần này tới kịp thời.
Bằng không hắn chắc chắn sẽ phải nằm lại ở chỗ này.
Hắn vội vàng giãy giụa đứng thẳng người lên, chạy về phía bên ngoài viện.
Nhưng sau khi hắn nhìn thấy bên ngoài sân thì trên mặt khẽ lộ vẻ giật mình.
Chỉ thấy trên đường phố trống rỗng, một mảnh tối đen.
Ngoại trừ gió lạnh thổi qua, nơi nào thấy người nào của Lục Phiến môn?
···
Chỗ ở của Dương Phóng.
Vương Lạc Lạc năm nay gần mười một tuổi, một mặt mờ mịt, có hơi mộng bức, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Cái tên xấu xa vừa rồi kia là chuyện gì xảy ra?
Làm sao hắn lại đột nhiên ngã nhào xuống đất rồi lại đột nhiên bò ra ngoài?
"Tiêu thúc, Tiêu thúc, ngươi đã ngủ chưa?"
Thiếu niên vội vàng quay đầu, nhìn về phía gian phòng của Dương Phóng.
Chỉ thấy bên trong gian phong một màu đen kịt, không có bất kỳ câu trả lời nào.
"Ngủ thật đúng là say a."
Thiếu niên thầm nói một tiếng, vẫn là mạnh dạn bước ra khỏi sân, tiến hành quan sát cảnh giác.
Nhưng sau khi cảm nhận được người xấu vừa rồi đã hoàn toàn rời đi.
Hắn thầm thở phào, vội vàng chạy về phía nhà của mình.
...
Nơi xa.
Ba người đàn ông một đường chạy trốn, đều không quay đầu lại, chuyện chọn những con hẻm nhỏ vắng vẻ mà chạy, sau khi chạy trốn được khoảng cách rất xa, lão đại kia mới chụp một phát tóm được người đồng bạn bên canh, mở miệng quát khẽ: "Được rồi, đừng chạy trốn nữa, đến cùng có phải là gặp Lục Phiến môn hay không?"
P/S: Ta thích nào ... chương 7



Bạn cần đăng nhập để bình luận