Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 90: Cao thủ Ngũ phẩm dùng làm vật thí nghiệm

Phải mất một lúc lâu, thương thế trên người của Trình Thiếu Vũ mới được Dương Phóng băng bó hết lại.
Sắc mặt Trình Thiếu Vũ tái nhợt lại, cẩn thận hoạt động thân thể một chút.
Tuy rằng tại nơi vết thương vẫn truyền đến sự đau nhức kịch liệt, nhưng cũng may băng bó xem như là chắc chắn, cũng không thấy xuất hiện tình trạng chảy máu hay bất cứ điều gì khác.
Ánh mắt của hắn híp lại nhìn về phía Dương Phóng, nói: "Chưởng quỹ, ngươi đưa lỗ tai tới, ta có một chuyện muốn nói với ngươi, chuyện này rất quan trọng."
"A, chuyện gì vậy?"
Dương Phóng lộ ra vẻ tò mò và tới gần Trình Thiếu Vũ.
Khóe miệng Trình Thiếu Vũ lộ ra vệt âm hàn, trong tay đột nhiên xuất hiện một cây dao găm, đột nhiên đâm về phía bụng dưới của Dương Phóng.
"Đi mà hỏi Diêm Vương gia đi thôi!"
Keng!
Một tiếng vang trầm đục rõ ràng phát ra.
Trình Thiếu Vũ chỉ cảm thấy một chiêu này đâm ra thật giống như đâm vào một tảng đá sắt nào đó, rất khó để đâm sâu vào.
Trình Thiếu Vũ giật mình trong lòng, vội vàng nhìn về phía Dương Phóng.
Chỉ thấy sắc mặt Dương Phóng bình tĩnh, năm ngón tay phải nắm chặt mũi dao găm, toàn bộ năm ngón tay đều hiện lên một lớp màu vàng óng nhàn nhạt, như thể được làm bằng đồng.
Đồng Chưởng công!
"Cần gì chứ?"
Dương Phóng mở miệng.
"Ngươi!"
Ầm!
Thân thể Dương Phóng lóe lên, nhanh đến cực điểm, một chưởng đao rơi vào trên cổ của Trình Thiếu Vũ, lực lượng to lớn vô song, lập tức đánh cho trước mặt Trình Thiếu Vũ biến thành màu đen, liều mạng giãy giụa, muốn giữ cho mình được tỉnh táo, nhưng vẫn là nhịn không được nặng nề ngã nhào xuống đất, mất đi ý thức.
Mặc dù hắn là cao thủ Ngũ phẩm trung kỳ, nhưng suy cho cùng trước đó nhận phải rất nhiều vết thương nặng, nội lực cũng cạn kiệt.
Giờ khắc này ở trong tay Dương Phóng thì nơi nào còn có một chút sức phản kháng nào.
Vì phòng ngừa đối phương giả vờ bất tỉnh, Dương Phóng đá văng con dao găm của đối phương ra, một tay nắm chặt lấy đối phương, lại thêm một chưởng đao nữa bổ vài cái cổ của đối phương, đánh tới thân thể đối phương run rẩy, bảo đảm đã hoàn toàn hôn mê.
"Cao thủ Ngũ phẩm, chắc là có thể dùng làm thí nghiệm một chút."
Dương Phóng tự nhủ.
Hắn nở ra nụ cười mỉm, lập tức tìm kiếm ở trên quầy lần nữa, chẳng mấy chốc đã nhanh chóng đóng gói được mấy gói dược liệu cần thiết, sau đó lại nhấc thân thể Trình Thiếu Vũ lên đi trở về gian phòng dưới hố một lần nữa.
Sau khi trở lại dưới hố, đầu tiên Dương Phóng làm là lục soát trên người Trình Thiếu Vũ một lần nữa, lại tìm được một khối Tịch Tà ngọc cộng thêm một cái túi tiền không lớn, sau đó lại mang dây thừng tới, lập tức trói chặt thân thể Trình Thiếu Vũ lại.
Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, Dương Phóng lập tức tát liên tục vào trên hai má của Trình Thiếu Vũ, cưỡng ép bắt đối phương tỉnh lại.
Trình Thiếu Vũ phát ra tiếng kêu rên, cuối cùng tỉnh lại từ trong trạng thái bất tỉnh.
Vừa mới tỉnh lại thì hắn đã lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, "Ngươi muốn làm cái gì? Hiểu lầm, đây là hiểu lầm, chưởng quỹ, trước đó ta không có ác ý, cầu ngươi tha cho ta một mạng ..."
"Xuỵt!"
Dương Phóng đặt ngón tay trỏ lên trên môi, ra hiệu cho đối phương ngậm miệng lại, mỉm cười nói: "Nói cho ta biết tình huống bên ngoài hiện tại như thế nào một chút?"
"Tình huống bên ngoài sao? Tình huống bên ngoài vẫn là vô cùng hỗn loạn."
Trình Thiếu Vũ vội vàng nói.
"Còn những Đạo đồ kia thì sao? Không phải nói bên ngoài xuất hiện rất nhiều Đạo đồ sao? Những Đạo đồ đó đều được những ai giành được rồi?"
Dương Phóng hỏi.
"Đáng chết, những Đạo đồ kia đều là giả, đã được Kiếm tháp và tăng nhân của Hắc Sơn tự chứng minh vào mấy ngày trước đó rồi!"
Sắc mặt Trình Thiếu Vũ tái mét lại.
Nếu không phải những Đạo đồ giả này, hai người huynh đệ bọn họ cũng sẽ không rơi vào kết cục như thế này.
"Thật sao?"
Dương Phóng sờ lên cằm.
Có vẻ như kỹ năng vẽ trước đó của mình quá kém, nên mới bị người ta phát hiện ra chỗ bất thường nhanh như vậy.
Nhưng may mắn thay, trong nhiều ngày sống dưới lòng đất, hắn không hề nhàn rỗi mà dành thời gian để rèn luyện kỹ năng vẽ tranh.
Nếu như bây giờ lại chế tạo một số, chắc chắn sẽ trông thật hơn so với trước đó.
Dương Phóng nghĩ tới đây, lại nhìn về phía bảng thông tin trước mặt.
Họ và tên: Dương Phóng.
Tuổi thọ: 21/75 tuổi.
Tu vi: Ngũ phẩm (100/300).
Tâm pháp: Dương Viêm quyết đại thành (840/840), Hắc Hổ quyết đăng đường nhập thất (430/1200).
Võ kỹ: Tật Phong Thập Tam kiếm đại thành (10/800), Vô Ảnh kiếm đại thành (1 200/1 200), Đại Phi Phong Trượng pháp đại thành (100/800), Đạp Tuyết công đăng đường nhập thất (131/600), âm Ảnh Thân pháp đăng đường nhập thất (688/800), Đồng Chưởng công đăng đường nhập thất (10/500).
Kỹ năng: Rèn sắt đại thành (1/800), Ám khí đăng đường nhập thất (30/1200), Chế độc tinh thông (360/400), Hội họa tinh thông (20/400).
Tư chất: Rất có tiềm lực (50/60)
. . .
"Hiện tại ngay cả kỹ năng Hội họa cũng xuất hiện ở trên bảng thông tin, từ điểm này mà nói, bất kỳ kỹ năng nào trong cuộc sống đều có thể xoát ra độ thành thạo, mà một khi xoát ra độ thành thạo thì tư chất của ta đều sẽ theo đó mà tăng lên!"
Dương Phóng thầm nghĩ đến.
Tuy nhiên giữa kỹ năng và võ kỹ có sự khác biệt, điểm số tư chất tăng lên cũng khác nhau.
Vẫn là câu nói kia, võ kỹ càng mạnh sau khi đột phá, điểm số tư chất tăng lên sẽ càng cao hơn.
Ví dụ như Vô Ảnh kiếm, đột phá một cảnh giới, bình quân có thể tăng lên 6 điểm tư chất.
Mà Rèn sắt, Ám khí loại hình 'Kỹ năng' này đột phá thì bình quân chỉ có thể tăng lên 3 điểm tư chất.
Suy cho cùng, loại 'Kỹ năng' này vẫn là kém so với loại 'Võ kỹ', mà loại 'Võ kỹ', lại là đẳng cấp càng cao thì càng tốt.
"Ngươi tên là gì?"
Dương Phóng cười tủm tỉm nhìn về phía Trình Thiếu Vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận