Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 140: Trình Thiên Dã giảng bài

Trình Thiên Dã, lão Ngô cả hai đều mang vẻ mặt nặng nề.
Vấn đề này ngay cả bọn họ cũng không có cách nào.
Bản thân bọn họ bây giờ đang ở Bạch Lạc thành, khoảng cách tới nơi định cư Hắc Thiết tụ có tới hơn ngàn dặm lộ trình.
Coi như muốn giúp thì cũng không thể nào ra tay được.
"Tất cả những gì chúng ta có khả năng cung cấp cho các ngươi bây giờ chỉ là thông tin, và phần còn lại chỉ có thể dựa vào chính các ngươi, chỉ cần các ngươi đoàn kết hỗ trợ lẫn nhau mà nói, ta tin rằng việc đi qua khu rừng rậm rạp kia sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu như các ngươi lại tiếp tục nội đấu với nhau vậy chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp."
Trình Thiên Dã trầm giọng nói.
Khu rừng rậm rạp tràn đầy nguy hiểm, chỉ dựa vào lực lượng cá nhân thì rất khó có thể đi qua được.
Xem như cao thủ Tứ phẩm, Ngũ phẩm nếu như lạc đường thì cũng vẫn sẽ phải chết thảm.
Đám đông lại trở nên bối rối một lần nữa.
Sau đó, Trình Thiên Dã trịnh trọng giới thiệu với mọi người một số nguy cơ có thể xảy ra trong khu rừng rậm rạp.
Dương Phóng trong đám đông lắng nghe hết sức chăm chú, trong lòng ngưng trọng.
Mỗi một loại nguy hiểm, mỗi một loại giải pháp, Trình Thiên Dã đều đã nói ra tất cả.
Hắn đã cố gắng để cho mình nói ra càng kỹ càng càng chi tiết hơn.
Đương nhiên, cho dù hắn kỹ càng chi tiết như thế nào đi nữa, cũng không thể đảm bảo tất cả mọi người đều có thể sống sót.
Bởi vì trong rừng rậm bất cứ lúc nào cũng sẽ sinh ra biến hóa khác nhau.
Nếu cuối cùng một nửa trong số nhóm người này có thể còn sống sót, hắn đã cảm thấy hài lòng rồi.
Liên tiếp hai giờ trôi qua.
Chẳng mấy chốc đã hơn mười một giờ đêm.
Trình Thiên Dã khóe miệng khô khốc, hắn nhìn thoáng qua thời gian, mở miệng nói: "Thời gian cũng đã không còn sớm, hôm nay chúng ta dừng ở đây, ba ngày sau ta sẽ cố gắng giảng cho các ngươi nhiều nhất có thể, hiện tại các ngươi trở về đi."
Đám người thi nhau đứng dậy và bắt đầu rời khỏi nơi này.
"Lý Ngưu, Đàm Cương, hai người các ngươi đừng rời đi!"
Đột nhiên, giọng điệu của Trình Thiên Dã trầm xuống, hắn ngăn hai người họ lại, lạnh lùng nói, "Không phải các ngươi thích bắt nạt người khác sao? Ba ngày sau tất cả đều vào tù cho ta, ta sẽ để cho các người nếm trải cảm giác bị người khác bắt nạt là gì!"
Sắc mặt Lý Ngưu, Đàm Cương tái mét lại, trong lòng hoảng sợ.
Với thân hình mập mạp này của bọn họ, đi vào tù là có thể sẽ bị tróc ra một lớp da!
Nhưng hai người đều không dám từ chối, ở sau khi cười lấy lòng, vội vàng rời khỏi nơi này.
Ở sau khi đuổi hai người bọn họ đi, Trình Thiên Dã lại cau mày lại lần nữa, mặt mày ủ rũ.
Báo cáo lần này nên viết như thế nào đây?
Một lần đã chết mất nhiều người như vậy!
Ngoài ra còn có một tổ chức bí ẩn với mật danh là 0.
"Lão Ngô, ngươi đi nghỉ trước đi, ta đi viết báo cáo."
Trình Thiên Dã phất phất tay, trầm giọng nói.
"Đội trưởng, hay là để ngày mai lại viết báo cáo đi."
Lão Ngô nhịn không được mở miệng.
"Không được, chuyện ngày hôm nay nhất định phải làm trong ngày hôm nay, ngươi đi nghỉ ngơi đi, mặt khác phân phó bộ phận kỹ thuật, bắt đầu từ ngày mai, dùng mọi phương thức điều tra một chút về Thông Thiên giáo chủ và Hành Giả Võ Tòng."
Trình Thiên Dã tiếp tục nói.
"Vâng, đội trưởng!"
Lão Ngô nói.
. . .
Dương Phóng một đường quay trở lại nhà, để cho thân thể mình ngã nhoài vào trên ghế sa lon, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Bị áp lực trong khoảng thời gian dài khiến hắn bây giờ trở nên vô cùng mệt mỏi.
Thực sự muốn có một trận phóng túng trong thế giới hiện thực.
Có điều hắn biết chuyện này còn lâu mới kết thúc.
Chờ lần sau quay trở lại đó, hắn sẽ phải di chuyển quy mô lớn theo thương hội.
Cuộc hành trình ngàn dặm này sẽ không dễ dàng như vậy.
Dương Phóng nhìn vào thời gian một lần nữa.
Bây giờ đã là mười một giờ bốn mươi lăm phút tối.
"Được rồi, ngủ trước cái đã!"
Hắn lập tức cởi quần áo ra, bắt đầu rửa mặt.
. . .
Nhoáng một cái ba ngày trôi qua.
Trong khoảng thời gian ba ngày này, mỗi ngày Dương Phóng đều chạy tới cục cảnh sát Xương Bắc khu.
Vì có thể để cho bọn họ đi xuyên qua khu rừng rậm ở mức độ tốt nhất, trong khoảng thời gia ba ngày qua, Trình Thiên Dã đều đang giảng bài cho bọn họ, giảng cho mọi người tất cả những thông tin về nơi hoang dã mà bản thân mình tìm hiểu được ở thế giới bên kia, càng là giảng về tình huống không có Tịch Tà ngọc thì nên chạy trốn như thế nào, nên lẩn tránh Tà Linh như thế nào vân vân và mây mây.
Tuy nhiên trong đám người, chỉ một số ít người có thể thực sự lắng nghe.
Những người còn lại trên cơ bản đều ngáp ngủ.
Mà ngay cả Phương Đình, chính là liên tục gật gù.
Mặc dù bọn họ đã cố gắng lắng nghe, thế nhưng là cũng hết cách rồi, thân thể hoàn toàn không nghe theo sự sai bảo, nghe xong một buổi đã mệt rã rời.
Mà liên tục trong ba ngày qua, những người trong bộ phận kỹ thuật vẫn chưa tìm thấy bất kỳ thông tin nào về Thông Thiên giáo chủ, Hành Giả Võ Tòng.
Bởi vậy mà gõ hỏng tới mấy cái bàn phím.
. . .
Thành phố Nam.
Trong một tòa nhà bí ẩn.
Trong một căn phòng rộng rãi.
Vào lúc này đang tụ tập một đám người xuyên không tinh anh của thành phố Nam.
Ở trong tay bọn họ đều cầm báo cáo mà Trình Thiên Dã vừa mới gửi tới cách đây không lâu.
Mỗi người đều nhíu chặt mày.
Huyết tế, Thần chủng, Tống Vạn của Hắc Long quân chết thảm, Hành Giả Võ Tòng, Thông Thiên giáo chủ ...
Mỗi một từ đều làm lòng người phải kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận