Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 148: Thu tiền chữa bệnh?

Dương Phóng sắc mặt khẽ giật mình, chậm rãi gật đầu nói: "Ta chỉ biết một chút y thuật mà thôi, có thể cứu được mọi người hay không thì còn cần phải xem vào chính mọi người."
"Cầu đại phu cứu ta trước!"
Một người đàn ông to cao khủng hoảng mở miệng nói.
Sau đó Dương Phóng mang theo ngân châm tới, bắt đầu lần lượt ghim vào trên người của mọi người.
Lúc này, thương hội và Thanh Mộc bang cũng không có vội lên đường.
Bởi vì người của bọn họ cũng gặp phải ảnh hưởng, cũng may bên cạnh bọn họ đều có đại phu đi theo, vào lúc này đều đang cố gắng trị liệu.
Dương Phóng tiên tục ghim châm xuống, mặc dù không cách nào hoàn toàn trừ tận gốc cái rét lạnh của bọn họ, nhưng lại để tình huống của bọn họ thay đổi rất nhiều.
Cứ như vậy, buổi sáng trôi qua.
Mấy chục người chẳng mấy chốc đã được hắn ghim châm một lần.
Mà y thuật của Dương Phóng cũng theo đó như nước lên thì thuyền lên, từ nhập môn 100/200 một lần hành động đạt tới nhập môn 180/200.
Lúc này, một tên cao thủ của Thanh Mộc bang đột nhiên hô lớn lên, "Mọi người, chiều nay không đi đường, chúng ta hãy nghỉ ngơi ở đây cả ngày trước đã, nhưng ban đêm và ngày tiếp theo chúng ta đều sẽ đi đường, thẳng cho đến sáng sớm ngày mai, vì vậy mọi người trước tiên hãy tranh thủ dành thời gian nghỉ ngơi!"
Đám người xì xào bàn tán.
Sau đó phải đi đường một ngày hai đêm, này sẽ mệt chết người.
"Dương chưởng quỹ, ngươi tới đây một chút!"
Ở trong lúc Dương Phóng nghỉ ngơi, đột nhiên, một giọng nói từ nơi không xa truyền đến.
Dương Phóng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy mấy người Lam tinh đang lén la lén lút ngoắc tay về phía hắn.
Dương Phóng hoài nghi trong lòng, vẫn là đứng dậy đi tới.
"Sao vậy?"
Hắn biết mấy người trước mắt này.
Tên thật trong thế giới hiện thực phân biệt gọi là Tôn Trang, Triệu Mãnh, Hồ Cán.
"Ngươi còn biết y thuật?"
Tôn Trang ngạc nhiên nói.
"Đúng vậy, trước đó ta cũng đã nói, ta là chưởng quỹ một cửa hàng thuốc, đương nhiên biết y thuật, hơn nữa ở thế giới hiện thực ta cũng là bác sĩ!"
Dương Phóng gật đầu.
"Ai, thời đại này biết chút nghề đúng là tốt."
Triệu Mãnh tắc lưỡi nói.
"Đúng rồi Dương Phóng, thương lượng với ngươi chuyện này."
Tôn Trang dắt Dương Phóng đi tới một bên, nói: "Ngươi cũng biết, chúng ta đều là người Lam tinh, đều là nhân viên thuộc tổ tác chiến đặc biệt của quốc gia, dọc theo con đường này chắc chắn sẽ còn có rất nhiều nguy hiểm, chắc chắn sẽ chết đi không ít người, cho nên người Lam tinh chúng ta nhất định phải đoàn kết ..."
"Các ngươi rốt cuộc là muốn làm cái gì?"
Tôn Trang còn chưa nói hết lời, Dương Phóng nhíu mày chặn họng nói.
Tôn Trang hơi trầm mặc, nói: "Vậy thì ta nói thẳng."
Hắn đột nhiên nói nhỏ, "Ngươi cần gì mà phải chữa miễn phí cho đám dân địa phương kia? Lúc này mà thu của bọn họ một chút tiền chữa bệnh có phải tốt hơn không, phải biết Bạch Lạc thành nơi mà chúng ta sắp đến, trong tay không có tiền vậy thì có thể sống được không?
Bây giờ ngươi dựa vào y thuật, hoàn toàn có thể nhân cơ hội này kiếm một món tiền lớn, nếu như ngươi lo lắng sẽ làm cho mọi người tức giận, vậy thì không cần phải lo, chúng ta đều có thể giúp ngươi, chuyện thu tiền do chúng ta làm, ngươi chỉ phụ trách chữa bệnh là được rồi!"
Dương Phóng vẻ mặt kinh ngạc.
Mấy tên gia hỏa này tới tìm mình là với dự định này sao?
"Được rồi, chút y thuật đó của ta có trị tốt cho bọn họ hay không thì cũng rất khó nói, lại đi thu tiền của bọn họ nữa thì không thích hợp."
Dương Phóng lắc đầu.
Có thu tiền hay không là do chính mình quyết định.
Mấy người này để tâm tới làm cái gì?
"Chính là trị không hết bệnh thì mới phải tính tiền!"
Tôn Trang nói nhỏ, "Bác sĩ ở thế giới hiện thực không phải đều như vậy sao, ngươi không nên tốt bụng như vậy, đây là một cơ hội để phát tài, ta đi liên hệ những người Lam tinh khác, sau đó sẽ thu tiền giúp ngươi!"
"Đúng vậy!"
Triệu Mãnh, Hồ Cán ở bên cạnh đều gật đầu.
"Không cần, chút tiền đó không đáng."
Dương Phóng lắc đầu lần nữa.
Bản thân mình ra sức, mấy người này đi thu tiền, cuối cùng đắc tội mọi người lại là chính mình.
Huống hồ ở trên người hắn có tới mấy ngàn lượng bạc, công thêm một số vàng lá, còn cần để ý tới chút tiền lẻ này sao?
"Ngươi ... ngươi ngốc rồi sao?"
Hồ Cán giật mình, "Ngươi cái TML này chữa bệnh cho người ta mà không lấy tiền sao?"
"Thu tiền hay không thì là chuyện của ta, ngươi hỏi nhiều như vậy làm cái gì?"
Dương Phóng cau mày, liếc mắt nhìn hắn một cái, "Còn nữa, tại sao ngươi lại mắng chửi ta trong khi ta rất lịch sự."
"Ta chửi ngươi là một tên ngu ngốc!"
Hồ Càn tức giận cười nói: "Một cơ hội phát tài như vậy mà ngươi nói bỏ qua là bỏ qua, vậy thì không còn kẻ nào ngu hơn so với ngươi."
"Đúng vậy, ngươi phải thu tiền!"
Tôn Trang tiếp tục khuyên nhủ.
"Không cần, ta không thu tiền."
Dương Phóng nói với giọng điệu đạm mạc, lập tức quay người rời đi.
Hắn mà ở lại nữa, sợ rằng bản thân mình không nhịn được lập tức đập chết mấy tên gia hỏa này.
"Ngươi!"
Ba người kinh ngạc.
"Dương Phóng, ngươi thử suy nghĩ kỹ lại một chút xem!"
"Móa nó, ngu ngốc!"
. . .
Dương Phóng trên đường trở về, nửa đường đột nhiên gặp được một người nữa.
Phương Đình một mặt tái nhợt, nhanh chóng chạy tới, nói: "Bác ... bác sĩ Dương, chị dâu ta giống như có chút gì đó là lạ, ngươi có thể tới xem chị dâu giúp ta được hay không?"
"Chị dâu? Cũng được, dẫn đường đi!"
Dương Phóng gật đầu.
"Được, đa tạ bác sĩ Dương."
Phương Đình gật đầu liên tục, dẫn theo Dương Phóng đi về phía một gốc cây đại thụ cách đó không xa.
Một nữ tử dựa vào bên cạnh đại thụ, triệu chứng gần như giống với Lưu trưởng lão, toàn thân phát run, mí mắt xanh tím, toàn thân trên dưới không có một chút nhiệt độ nào, giống như một khối băng vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận