Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 156: Có đáng không?

Trên bảng thông tin của hắn bây giờ đã dàn ra tới 12 môn võ kỹ, thực sự đại thành viên mãn cũng chỉ có 5 môn.
Những môn võ kỹ khác còn đang kém xa.
Xoát! Xoát!
Dương Phóng lập tức tu luyện ở trong phòng.
. . .
Một đêm trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Có không ít người Lam tinh vì đó mà kinh động.
Trần Thi Nghiên vội vàng tìm lấy Trình Thiên Dã và Nhậm Quân, nói cho bọn hắn chuyện ba người Tôn Trang, Triệu Mãnh bị người hại vào tối ngày hôm qua.
Hai người Trình Thiên Dã giật mình kinh hãi.
"Khả năng có thể tra ra được mấy người bọn họ chết ở dưới loại võ kỹ nào không?"
Trình Thiên Dã vội vàng hỏi.
"Không tra ra được gì cả, người kia giống như căn bản không sử dụng võ kỹ, mà trực tiếp dùng sức mạnh đánh chết ba người, đầu của Tôn Trang thì bị đập nát, hai người còn lại thì đều bị lực lượng cực lớn chấn vỡ tim và xương cốt, chết thảm ngay lập tức, từ điểm này có thể nhìn thấy, ba người này vào lúc đó dường như không có một chút năng lực phải ứng nào, tất cả đều là bị miểu sát!"
Trên mặt Trần Thi Nghiên lộ vẻ giật mình, nói: "Hơn nữa, dựa vào thần đoạn chúng ta mời đến để điều tra, chiều cao của người động thủ tuyệt đối không thấp, tối thiểu cao khoảng hai mét!"
Trong lòng Trình Thiên Dã, Nhậm Quân đều thất kinh.
Khoảng hai mét.
Người cao như vậy tuyệt đối không nhiều.
Mặc dù phần lớn người ở Bạch Lạc thành đều có thân người to cao, vạm vỡ khôi ngô, nhưng cũng rất hiếm người có thể có chiều cao lên tới hai mét.
"Mới tới đây được có năm ngày thôi, vậy mà bọn họ đều đã bỏ mạng chết thảm rồi, mất sạch tiền trên người rồi sao?"
Nhậm Quân mở miệng hỏi.
Hắn là người tổng phụ trách thành phố Nam và các thành phố xung quanh.
Sau khi xuyên không qua có thân phận cũng không cao hơn Trần Thi Nghiên.
Ở bên trong Bạch Lạc thành, hắn chỉ là một tên quản gia của Phủ Thành chủ, nhưng cho dù là vậy cũng đã hơn hẳn phần lớn người ở Lam tinh.
Trước cửa Tể tướng là quan thất phẩm!
Mặc dù hắn chỉ là một tên quản gia, nhưng người vây quanh nịnh bợ hắn vẫn ối người.
"Không bị mất gì cả!"
Trần Thi Nghiên lắc đầu nói: "Mục đích của đối phương dương như là đến thẳng tay giết chết bọn họ a."
"Khốn kiếp!"
Trình Thiên Dã đột nhiên thầm mắng một tiếng, nói: "Ba cái tên khốn kiếp này bảo bọn họ thành thật một chút không nên ra khỏi cửa, bọn họ lại cứ không chịu nghe, buổi tối còn dám làm theo ý mình ra ngoài đi đạo, bọn họ cho rằng nơi này là đô thị hiện đại sao?"
Nhậm Quân cũng thở dài một tiếng, nói: "Loại án mạng này thường xuyên xảy ra mỗi đêm tại Bạch Lạc thành, trên cơ bản là không thể nào điều tra ra được."
Nhân khẩu ở Bạch Lạc thành có tới mấy chục vạn, đủ loại hoàn cảnh rắc rối phức tạp, muốn tìm được người có chiều cao đạt tới hai mét thì quả thực có thể tìm ra được.
Nhưng là, có đáng không?
Đây không phải thế giới hiện thực, có thể tìm thấy được thông qua dữ liệu lớn.
Nơi này không có cammera giám sát, không có internet, tất cả chỉ có thể dựa vào chính bọn họ nghe ngóng được thôi.
Hơn nữa, nhỡ đâu đằng sau hung thủ còn có người, vậy bọn họ chẳng phải sẽ tự tìm phiền phức cho mình sao?
"Đúng rồi, Trần cô nương phiền ngươi một chút, tập hợp những người còn lại trong hai ngày tới, ta muốn nghiêm túc cảnh cáo họ một lần nữa!!"
Trình Thiên Dã chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Được, ta sẽ cố gắng hết sức."
Trần Thi Nghiên gật đầu.
"Đúng rồi, bên phía Bạch gia kia gần đây còn ép buộc gấp không?"
Nhậm Quân đột nhiên hỏi.
"Vẫn gấp như cũ."
Trần Thi Nghiên nói với giọng chua chát, nói: "Ở sau nửa tháng nữa Bạch gia sẽ chính thức tới cưới ta ... Phụ thân, đại ca ta đều đã bị thương, bên phía gia gia cũng đã thỏa hiệp ..."
Trong lòng nàng cảm thấy chua xót, đau thương vô cùng.
Giữa thế giới này và thế giới hiện thực đến cùng đâu mới là bản thân thực sự?
Không cần biết cái nào đúng, nhưng ép buộc nàng ta gả cho người mà nàng ta không thích thì nàng ta đều tuyệt đối không thể nào chấp nhận được.
Huống chi, đám côn đồ Bạch gia còn ra tay đả thương phụ thân và đại ca của mình, nàng ta càng không có khả năng đồng ý.
Nhậm Quân và Trình Thiên Dã đều lộ ra vẻ trầm mặc, thở dài trong lòng.
"Ngươi yên tâm đi, chúng ta sẽ gia tăng tìm kiếm tổ chức thần bí kia trên phạm vi lớn, một khi tìm được, ta sẽ lấy danh nghĩa quốc gia để bọn họ xuất thủ tương trợ."
Nhậm Quân an ủi.
"Đúng vậy, nhất định phải để cho bọn họ ra tay tương trợ, đúng rồi, hôm qua hai vị thiền sư của Hắc Sơn tự trở về, còn mang đến một tin tức."
Đột nhiên, giọng điệu Trình Thiên giã trở nên nghiêm túc, nói: "Là tin tức có liên quan đến Hành Giả Võ Tòng, dựa theo những gì Hắc Ấn thiền sư của Hắc Sơn tự nói, Hành Giả Võ Tòng tự xưng là đến từ Thiên Thần tổ chức!"
"Thiên Thần tổ chức?"
Nhậm Quân nao nao.
"Không sai."
Trình Thiên Dã gật đầu trầm giọng nói, "Nhưng nhiều thông tin hơn, Hắc Ấn thiền sư là không biết, hiện tại hắn đã được đưa tới Hắc Long quân, đang được tiến hành điều tra."
Vô số suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu Nhậm Quân.
. . .
Giữa trưa.
Dương Phóng đang tu luyện Lưu Tinh Đao pháp ở trong sân, Lưu trưởng lão không nhịn được nữa lại tới nhà chơi.
Mấy ngày trôi qua.
Sắc mặt của Lưu trưởng lão càng kém hơn, sắc mặt vàng như nghệ, ấn đường biến thành màu đen, lúc đi trên đường trong miệng thi thoảng lại ho khan một cái, trong tay còn chống lấy một cây quải trượng.
Hắn bây giờ nơi nào còn có một chút phong độ nào của cao thủ Tứ phẩm.
Người không biết còn tưởng rằng hắn là một lão giả tám mươi tuổi bình thường.
Ở bên cạnh hắn đột nhiên có thêm một thiếu niên, tuổi tác ước chừng khoảng mười một mười hai tuổi, một thân mặc quần áo mới màu đỏ, đang đỡ Lưu trưởng lão.
Bạn cần đăng nhập để bình luận