Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 356: Hàn Vô Ảnh chạy mất giày

Ầm!
Một đao của hắn hung hăng bổ về phía thân thể của Hàn Vô Ảnh, lôi quang đáng sợ từ bề mặt cơ thể hắn truyền thẳng đến thanh trường đao trong tay hắn, khiến cho màu sắc trường đao cũng lập tức phát sinh thay đổi.
"Chết!"
Hàn Vô Ảnh gào thét, vung Kim Xà kiếm trực tiếp trực tiếp hung hăng quét về phía Dương Phóng.
Ầm ầm!
Lại là một tiếng nổ đùng đoàng kinh khủng nữa.
Lôi quang và kiếm khí quét khắp nơi, lần lượt nổ tung mặt đất thành những chỗ trũng, nhiều cây cối ở mọi hướng bị thổi bay và bật gốc.
Lần này thân thể của hai người toàn bộ lùi lại ra ngoài
Dù là ai cũng không thể làm gì được ai.
Nhưng kết quả này đã khiến Dương Phóng phát ra tiếng cười to.
Lôi âm Hô Hấp pháp thực sự cường đại!
"Siêu phẩm cũng không gì hơn cái này!"
Hắn lại quát lớn một tiếng, chủ động lao nhanh về phía Hàn Vô Ảnh, hăng hái, trên dưới toàn thân đều hiển hiện lôi quang, trong cơ thể vang lên như tiếng sấm nổ đùng đoàng kinh khủng, một lần nữa vung trường đao hung hăng bổ về phía Hàn Vô Ảnh.
Hàn Vô Ảnh kinh hải, cảm nhận được sự tê dại truyền tới từ hai tay, nhưng vẫn gào thét một tiếng, vung Kim Xà kiếm lên tiếp tục va chạm với Dương Phóng.
Ầm!
Âm thanh cực lớn, kiếm khí và lôi quang đan vào nhau, cảnh tượng vô cùng đáng sợ, giống như hai con cự thú đánh nhau.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Sau đó cả hai nhanh chóng va vào nhau, nhanh đến mức cây cối khắp nơi xung quanh đều đang nổ tung không ngừng.
Các thi thể nằm trên mặt đất đều bị sóng dao động trong lúc bọn họ giao thủ chia năm xẻ bảy, máu tươi bắn tung tóe rơi rụng.
Trong nháy mắt đã có hơn mười chiêu đi qua.
"Cổn!"
Dương Phóng nắm lấy cơ hội, đột nhiên hét lớn một tiếng hô ra Lôi âm.
Thần sắc Hàn Vô Ảnh đột biến, trong đầu lập tức rơi vào trong một mảnh trống rỗng, vang lên ông ông.
Dương Phóng nắm lấy cơ hội này, trường đao như thiểm điên hung hăng bổ về phía cổ của Hàn Vô Ảnh.
Nhưng không hổ Hàn Vô Ảnh là cường giả Siêu phẩm, cho dù đầu óc đã bị chấn nhiếp, nhưng thân thể y nguyên vẫn còn đang nhanh chóng tránh né và đón đỡ.
Phốc phốc!
Một nhát đao chém thẳng về phía má của hắn, khiến chiếc khăn đen trên mặt hắn bung ra, trên mặt xuất hiện một vết rạch sâu, máu tươi bắn tung tóe.
Cuối cùng Hàn Vô Ảnh cũng đã phản ứng lại, trong lòng kinh sợ, không nghĩ ngơi chút nào nhanh chóng lùi về phía sau, đồng thời chân khí trên dưới toàn thân cấp tốc mãnh liệt, như hóa thành một cái lồng khổng lồ một mực che chắn cho hắn.
"Cổn!"
"Cổn!"
"Cổn!"
Dương Phóng cấp tốc truy kích, miệng hô Lôi âm, âm thanh to lớn.
Trên mặt Hàn Vô Ảnh lộ ra vẻ kinh hãi, chân khí quanh người sôi trào lên, Kim Xà kiếm nhanh chóng vung về phía thân thể Dương Phóng.
Nhưng lần này, dưới sự chuẩn bị kỹ càng hơn trước của hắn, Lôi âm của Dương Phóng tự nhiên không còn có thể phát huy tác dụng bất ngờ.
Ầm ầm ầm ầm!
Âm thành ầm ầm, đao kiếm hai người va chạm vào nhau, lại chém về phía nhau một cách kịch liệt với hàng chục chiêu thức, hủy diệt mặt đất đến mức vô cùng thê thảm.
Từng mảnh từng mảnh mấp mô liên tục được nổ ra.
Phốc phốc!
Hàn Vô Ảnh lập tức phun ra một ngụm máu tươi, trong lòng vừa tàn nhẫn vừa tức giận, hoàn toàn không thể nào chấp nhận được những gì đang diễn ra, tức giận quát: "Ngươi đến cùng là ai?"
Loại Lôi âm này hắn từng nghe trưởng lão trong tổ chức nói đến.
Mơ hồ là một trong những kẻ địch lớn của bọn họ.
"Giết!"
Dương Phóng quát chói tai một tiếng, chỉ có một chữ, vung trường đao lên tiếp tục bổ thẳng về phía Hàn Vô Ảnh.
Hàn Vô Ảnh cũng giận dữ hét lên, đón lấy Dương Phóng một lần nữa.
Ầm ầm!
Lại là một tiếng nổ vang kinh khủng được phát ra, mặt đất chao đảo, cát bay đá chạy.
Hàn Vô Ảnh lại phun ra một ngụm máu nữa, không nghĩ ngợi chút nào, quay người là chạy.
Dương Phóng cũng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lảo đảo, vừa định cầm đao đuổi theo, trường đao trong tay đột nhiên xuất hiện vô số vết nứt, toang một tiếng vỡ thành nhiều mảnh.
...
Dương Phóng sắc mặt đột nhiên thay đổi, thân thể trong nháy mắt dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía phương xa.
Chỉ thấy thân thể Hàn Vô Ảnh tốc độ cực nhanh, dọc đường đi còn rớt lại chiếc giày, bóng người lướt thẳng về phía trước mấy cái đã biến mất ở trong khu rừng tối tăm.
"Chạy cũng nhanh. . ."
Hắn thầm than trong lòng, nắm chặt lấy chuôi đao trong tay, nhìn về phía thân đao không còn.
Không nghĩ tới Bách Luyện Cương đao vậy mà lại dễ bị hỏng đến như vậy.
Có điều hắn xem như đuổi theo tiếp thì chỉ sợ cũng rất khó có thể giết chết một tên Siêu phẩm chân chính.
Siêu phẩm, cấp độ sinh mệnh đã có sự thay đổi, không cần biết là chân khí phòng ngự hay là lực lượng sinh mệnh của bản thâ, tất cả đều đạt tới trình độ không phải người, muốn giết chết được đối phương thì hiện tại quả thực là quá khó khăn.
Càng quan trọng hơn chính là.
Chân khí trên người Dương Phóng sắp hao hết, nếu như đuổi theo tiếp thì người chết rất có thể sẽ là chính mình.
Đêm nay có thể làm đến được loại mức độ này đối với hắn mà nói đã có ý nghĩa rất lớn rồi.
Ít nhất có thể cho hắn biết được, Siêu phẩm cũng không phải là không thể chiến thắng.
Đặc biệt là Lôi âm Hô Hấp pháp!
Uy lực cường thịnh, không thể tính toán theo lẽ thường.
Nếu như chăm chỉ luyện công pháp này, thì cũng có khả năng có thể đột phá đến Siêu phẩm mà không cần đến Thiên Tinh Ngọc tủy.
Phải biết hắn bây giờ thế nhưng mới chỉ là Thập phẩm trung kỳ.
Lấy tu vi Thập phẩm trung kỳ mà đã có thể đánh cho cường giả Siêu phẩm phải bỏ chạy thì đây là chuyện cực kỳ không thể tưởng tượng nổi!
Nếu như truyền ra bên ngoài cũng đủ để tạo ra oanh động cực lớn.
Ánh mắt Dương Phóng đột nhiên chuyển lạnh, quay đầu nhìn về phía những tên cao thủ Diệt Tà minh cách đó không xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận