Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 627: Quỷ sơn!

Nhìn từ mặt ngoài, một chiêu này dường như giống với ám kình (phá ở bên trong) của Hàn Băng Liệt Hỏa kình.
Nhưng trên thực tế còn cao minh không biết bao nhiêu lần so với Hàn Băng Liệt Hỏa kình.
Bởi vì Hàn Băng Liệt Hỏa kình có động tĩnh quá lớn, mỗi lần thi triển trên cánh tay đều sẽ hiển hiện hàn băng và liệt hỏa, từ đó để cho người ta sinh ra đề phòng.
Một số người có kiến thức rộng rãi, rất có thể bởi vậy mà nhận ra một tuyệt học Hàn Băng Liệt Hỏa kình này.
Nhưng với một chưởng vừa rồi, sẽ không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Nếu như ai dùng sức tiếp đón, vậy không chết thì cũng tổn thương!
Trên mặt Dương Phóng nở ra nụ cười mỉm, bắt đầu tiếp tục tu luyện.
···
Bên trong cung điện to lớn rộng rãi.
Ầm!
Một âm thanh nặng nề đinh tai nhức óc vang lên, ong ong chấn động.
Một ly rượu đồng có kích thước bằng cái thùng nước nhỏ được Bàng Vạn Chung hung hăng ném vào trên mặt đất, đập tới nát cả phiến đá và cắm sâu vào trong đất.
"Phế vật, đều là phế vật, các ngươi còn chưa tìm được tên Hắc Thủy lão quái kia sao?"
Bàng Vạn Chung tức hổn hển, mở miệng gào thét.
Kể từ khi hắn ta trở về từ Long Đằng sơn trang vào đêm hôm đó, hắn đã huy động toàn bộ người của mình để tìm kiếm Hắc Thủy lão quái bằng mọi giá, muốn bắt lấy Hắc Thủy lão quái rồi phanh thây xé xác.
Chỉ có điều trong mấy ngày liên tục đi qua, lão quái này thật giống như hoàn toàn biến mất vậy.
Lấy hệ thống tình báo của Đại Uyên quân, tìm tới bây giờ thế mà cũng không tìm được bất kỳ dấu vết hoạt động nào của đối phương.
Bên trong đại điện.
Rất nhiều người sắc mặt khó coi, cúi đầu, không nói một lời, thừa nhận lửa giận của Bàng Vạn Chung.
Trong mấy ngày nay, bên trong Đại Uyên quân Bắc vực có thể nói là sứt đầu mẻ trán.
Có khoảng tám chín ngàn người bị trúng độc, mỗi ngày dùng một lượng dược liệu không biết là bao nhiêu, vậy mà bệnh tình biến hóa kịch liệt, lúc nào cũng có người chết thảm.
Bọn họ cần liên tục phối hợp các nguồn lực tài nguyên của các bên, các lực lượng khác nhau, liên tục không ngừng huy động y sư, dược sư, có thể nói là hết cách phân thân.
"Phó thống lĩnh, có tin tức!"
Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ bên ngoài đại điện.
Một bóng người nhanh chóng lướt qua, chạy vào bên trong điện, chắp tay mở miệng nói: "Tra ra người của Hắc Thủy lão quái."
"Ừm?"
Bàng Vạn Chung lập tức trừng mắt, nhìn về phía bóng người kia, khí tức trên người cuộn trào mãnh liệt, trên mặt nở ra dáng tươi cười tàn nhẫn, nói: "Tốt, thực sự quá tốt, nhanh nói, người của đối phương ở nơi nào, có bao nhiêu người liên quan với Hắc Thủy lão quái, hắn có thê tử, con cái, đồ đệ, bằng hữu hay không, nói tất cả ra cho ta!"
"Thưa Phó thống lĩnh, Quỷ sơn!"
Bóng người kia ngưng trọng nói.
"Ừm?"
Bàng Vạn Chung sầm mặt lại, khí tức trên người trở nên đáng sợ hơn, toàn bộ đại điện đều trở nên áp lực hơn, phảng phất bị bóng đen của hắn bao phủ.
"Là bọn họ!"
"Đúng thế."
Bóng người kia gật đầu nói.
"Không biết sống chết, thật sự là không biết sống chết a."
Giọng nói của Bàng Vạn Chung ầm vang, thân thể cao hơn năm mét ẩn chứa một loại khí thế cực kỳ khủng bố, nói: "Bản tướng sớm đã muốn càn quét bọn họ, bọn họ thật đúng là vượt quá dự kiến của bản tướng, loại kịch độc kia, Bối tiên sinh đã giải ra chưa?"
Ánh mắt âm trầm đáng sợ của hắn đột nhiên nhìn về phía những người khác bên trong đại điện.
"Thưa Phó thống lĩnh, phần lớn kịch độc đều được bối tiên sinh phá giải, chỉ có một loại cực kỳ phức tạp, đến nay còn đang trong quá trình phá giải."
Một tên cao thủ Siêu phẩm đệ tam quan ôm quyền nói.
Loại kịch độc này không thể nghi ngờ chính là Thiên Trọng tỏa về sau Dương Phóng mới thả ra.
Một ngàn loại kịch độc được sắp xếp tổ hợp lại với nhau dựa theo phương thức đặc thù, cho dù là cao thủ Siêu phẩm đệ tam quan cũng sẽ phải chịu khổ trong thời gian rất lâu.
"Nói cho Bối tiên sinh, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải hóa giải được loại kịch độc này cho ta!"
Bàng Vạn Chung nói với giọng rét lạnh.
"Vâng, Phó thống lĩnh!"
Người trước đó ôm quyền nói.
...
Nguyên Dương thành.
Là một trong bốn thành thị chính ở Bắc vực, luôn thịnh vượng, dòng người đông đúc và vô cùng sôi động, trên đường phố có khá nhiều võ sư và võ quán, các loại sản nghiệp cực kỳ phát triển.
Chỉ là trong mấy ngày nay, bởi vì Đại Uyên quân đang cường thế thu mua các loại dược liệu, khiến cho thành trì vốn phồn hoa cũng trở nên có chút náo động.
Liên Nhạc tửu lâu.
Nơi này từng là một quán rượu cực kỳ nổi danh của Nguyên Dương thành.
Trong một gian phòng trên tầng ba.
Trên người Dương Phóng mặc áo bào xanh, làm cách ăn mặc thanh niên, lặng lẽ nhấp một ngụm rượu gạo trong chén, vào miệng trong veo ngọt ngào, có loại cảm giác giống như rượu gạo trong thế giới hiện thực.
Trước mặt có ba món nhắm.
Đậu phộng luộc!
Đậu rán!
Và một đĩa thịt bò khô.
Cũng là thoải mái.
Giờ phút này vừa nhấm nháp vừa đưa ánh mắt nhìn về phía bên ngoài, hai lỗ tai khẽ động, nghe được từng tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến từ bên ngoài.
Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch ···
Tiếng bước chân nhanh chóng đến gần.
Chẳng mấy chốc xuất hiện ở bên ngoài phòng, bắt đầu gõ cửa nhẹ nhàng.
"Vào đi."
Dương Phóng mở miệng nói.
Kẹt kẹt!
Cửa phòng được đẩy ra một cách chậm rãi, một bóng người trên người mặc áo bào đen, trên mặt nở nụ cười đi vào từ bên ngoài, sau đó cẩn thận đóng cửa phòng lại, chắp tay nói: "Tiêu huynh đệ, để cho ngươi chờ lâu."
Sau khi hắn ôm quyền, lập tức kéo cái ghế qua, ngồi ở đối diện Dương Phóng, cũng không khách khí, lập tức nâng chén rượu lên, tự rót cho mình một chén rượu gạo, lập tức uống một hơi cạn sạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận