Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 693: Ngươi là ai?

"Làm sao? Còn không muốn nói ra sao?"
Tên Địa Hành tộc trong tay cầm bàn ủi kia nở ra nụ cười, nhìn chằm chằm vào hai người Địa Hành tộc còn lại, cười nói: "Nói cho ta, những Hắc Ngọc linh dược này là các ngươi lấy được từ đâu, những thứ này đều là hàng cấm, các ngươi chẳng qua chỉ là Siêu phẩm đệ nhất quan, lại dám đụng vào hàng cấm, các ngươi không biết đây là tội chết sao?"
Hai người Địa Hành tộc bị trói ở trên giá treo kia run lẩu bẩy, vô cùng hoảng sợ.
"Thật không phải chúng ta, linh dược đó là chúa công của chúng ta đưa cho chúng ta, hắn bảo chúng ta đi ra tìm người mua."
"Đúng vậy, thật không phải chúng ta, tha mạng, tha mạng a."
"Vị chúa công kia của các ngươi tên họ là gì? Lai lịch là gì?"
Người Địa Hành tộc cầm bàn ủi trong tay khẽ cười nói.
"Ta cũng không biết lai lịch của hắn là gì, nhưng hắn giống như chính là tồn tại khiến cho Bàng Vạn Chung phải ăn thiệt thòi lớn."
Một người Địa Hành tộc trong đó kinh hoảng mở miệng nói.
"Ồ?"
Người Địa Hành tộc cầm bàn ủi trong tay sắc mặt khẽ động, cảm thấy hứng thú cười nói: "Thật thú vị, các ngươi lại còn nói hắn là chúa công của các ngươi? Ha ha, thật sự là thú vị, tại sao các ngươi không nói Bàng Vạn Chung là chúa công của các ngươi?"
Hiển nhiên, trong lòng hắn hoàn toàn không tin.
"Là thật, ta có thể thề, là thật."
"Chúng ta không dám nói láo, đều là thật, chúng ta vốn đều là thuộc hạ của Hoắc Thiên Đình, sau khi Hoắc Thiên Đình bị hắn giết chết, chúng ta mới nương tựa vào hắn."
Hai người Địa Hành tộc kia vội vàng kinh hoảng kêu lên.
"Đã ngươi nói người thần bí kia là chúa công của các ngươi, như vậy hắn ở chỗ nào, họ và tên thực sự là cái gì, có thủ đoạn nào, các ngươi chắc là phải biết đi."
Người Địa Hành tộc cầm bàn ủi trong tay nhàn nhạt hỏi thăm.
"Chúng ta trước đó quả thực biết hắn ở chỗ nào, hắn cho chúng ta một loại Văn Hương Tiểu trùng, loain tiểu trùng đó có thể giúp tìm tới tung tích của hắn, chỉ là loại tiểu trùng đó đã bị các ngươi hủy đi trong lúc dao thủ."
Người Địa Hành tộc bị treo bên trái hoảng sợ nói.
"Nói như vậy chính là giả?"
Người Địa Hành tộc cầm bàn ủi trong tay tiếp tục cười nói.
"Không phải là giả, không phải là giả, chúng ta nói câu nào cũng đều là thật."
"Tha mạng a, những gì chúng ta nói đều là thật ..."
Hai người vội vàng hoảng sợ kêu to.
"Bọn họ nói là sự thật."
Đột nhiên, một giọng nói lãnh đạm mà hững hờ lập tức không có dấu hiệu nào báo trước vang lên ở trong lòng núi này.
Người Địa Hành tộc cầm bàn ủi trong tay kia lập tức giật mình, đột nhiên quay đầu lại.
Ai?
Không chỉ có mình hắn, những người Địa Hành tộc khác ở trong lòng núi, tất cả đều biến sắc, lập tức đứng dậy, thi nhau đưa ánh mắt nhìn tới.
Chỉ thấy cách bọn họ không xa.
Chẳng biết từ lúc nào đột nhiên xuất hiện thêm hai bóng người.
Một người toàn thân là máu tươi, chính là người Địa Hành tộc vừa mới chạy thoát khỏi lòng bàn tay của bọn họ cách đây không lâu.
Một người khác thì có thân hình vạm vỡ, trên người mặc áo bào đen, hai con ngươi lạnh lùng đáng sợ, giống như thiểm điện vậy, làm khiếp tâm hồn người.
Một đám Địa Hành tộc sắc mặt khẽ thay đổi, thân thể phát ra ánh sáng đen, tranh thủ để nửa người chìm vào trong đất, để ứng phó một số biến cố có thể xảy ra.
"Ngươi là ai?"
Người Địa Hành tộc cầm đầm đang cầm bàn ủi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào Dương Phóng.
Dương Phóng vẻ mặt lạnh lùng, không thèm để ý, vung tay lên.
Phốc!
Phấn độc vô hình trong nháy mắt lan tràn mà ra, ở dưới sự điều khiển của Phong luật, chỉ trong chớp mắt đã bay vào trong lỗ mũi của đám người Địa Hành tộc, những người Địa Hành tộc chìm vào trong đất kia lập tức phát ra tiếng kêu thảm, hai tay che lấy cái cổ, thi nhau phun ra máu tươi, lập tức ngã nhào xuống đất, bỏ mạng chết thảm.
Người Địa Hành tộc trong tay cầm bàn ủi thay đổi sắc mặt, quả thực không thể tin nổi, không nghĩ ngợi chút nào, vội vàng chìm vào lòng đất muốn thoát khỏi nơi này.
Chỉ có điều, thân thể của hắn vừa mới hành động, Dương Phóng lại giẫm chân một cái.
Ầm ầm!
Lực lượng chấn động kinh khủng trong nháy mắt tràn vào lòng đất, để người của Địa Hành tộc kia lập tức kêu thê lương thảm thiết, xương cốt trên dưới toàn thân phát ra tiếng lốp bốp, lập tức từ trong lòng đất bắn ra ngoài, máu tươi tung tóe khắp nơi.
Phốc phốc!
Thân thể Dương Phóng lóe lên, dùng bàn tay to lớn chộp về phía cái cổ của người Địa Hành tộc, nắm chặt lấy cổ hắn giống như nắm cổ của một con gà vậy, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.
"Ai bảo ngươi ra tay? Người áo bào xám trước đó đâu?"
Hắn không nói một câu nói nhảm nào.
"Ta nói, ta nói, tha mạng, tha mạng a ..."
Người Địa Hành tộc kia hoảng sợ kêu to, quả thực không thể tin được những gì đang diễn ra.
Chính mình lại chỉ một chiêu đã bị tóm?
Đây là tồn tại đáng sợ nào?
···
Bên trong Nguyên Dương thành.
Một chiếc xe ngựa lặng lẽ đi, chạy về phía sòng bạc ở phía trước.
Trong xe ngựa.
Sắc mặt Ngô Thiên Thành bình thản, trên người mặc một bộ trường bào màu xám, nâng trà ngon vừa mới pha xong lên, hưởng thụ lấy xoa bóp cẩn thận của mấy nha hoàn, trong lòng lập tức dâng lên một loại cảm giác thỏa mãn khó tả.
Tuổi của hắn đã lớn, sớm nên về hưu.
Mặc dù có tu vi Thánh Linh cảnh, tuy nhiên vào lúc tuổi còn trẻ vậy mà chịu phải thương thế quá nặng, đến mức thân thể hiện tại còn chưa điều dưỡng tốt.
Mặt ngoài là Thánh Linh, nhưng trên thực tế nhiều nhất chỉ có thể phát huy ra một nửa sức chiến đấu.
Cũng may hắn leo lên Thái tử cái cành cao này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận