Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 38: Lữ quản sự

"Hừ, đừng tưởng rằng có Lưu trưởng lão làm chỗ dựa thì ngươi có thể không để những người khác vào trong mắt, cho dù có Lưu trưởng lão làm chỗ dựa, khi vi phạm quy tắc trong cửa hàng sắt này của ta thì lão phu ta đây cũng giống như vậy có thể phế bỏ ngươi, ở chỗ này sẽ không có người nào nuông chiều ngươi cả!"
Lão giả nói với giọng nói lạnh lùng, mắt vẫn nhìn về phía Dương Phóng.
Có một loại mùi vị giống như kiểu ra oai phủ đầu vậy!
Dương Phóng tiếp tục không nói lời nào, mặc cho lão giả này đứng đó chỉ trích.
Sau khi lão giả chỉ trích được một lát thì không có nhiều lời nữa, mở miệng lạnh giọng nói, "Toàn Phúc, dẫn hắn xuống dưới làm quen đi!"
"Vâng, thưa quản sự!"
Một thanh niên trẻ tuổi ở bên cạnh vội vàng gật đầu, nhìn thoáng qua Dương Phóng, mở miệng nói, "Dương đầu, mời đi bên này."
Dương Phóng khẽ gật đầu, đi theo đằng sau lưng tên thanh niên này.
Ánh mắt lão giả lạnh lùng, tiếp tục thật sâu nhìn vào Dương Phóng thêm mấy lần, sau đó thì hất tay áo lên, không tiếp tục để ý tới nữa.
"Vị huynh đệ kia, vị quản sự vừa rồi kia tính tình dường như có hơi nóng nảy thì phải a."
Dương Phóng nhịn không được nói nhỏ.
"Cũng còn tốt, chỉ cần không xúc phạm quy củ của nơi này thì Lữ quản sự bình thường vẫn còn rất dễ nói chuyện."
Thanh niên trẻ tuổi kia trả lời.
"Thật sao? Vậy ở đây bắt đầu làm việc vào lúc nào?"
Dương Phóng hỏi.
"Vào giờ mão một khắc mỗi buổi sáng là phải tới chỗ này rồi."
Toàn Phúc trả lời.
"Giờ Mão một khắc?"
Dương Phóng nhíu mày.
Lúc này mới hơn năm giờ a ...
Thời gian bắt đầu làm việc còn sớm hơn so với bên bến tàu kia.
Hơn nữa ... Giang Nam Khách có phải là đang cố ý hố mình hay không đây?
Lữ quản sự kia vừa rồi đối với mình rõ ràng là có mấy phần cố ý nhằm vào ...
Hắn lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, dưới sự dẫn đường của Toàn Phúc, hắn bắt đầu làm quen với hoàn cảnh nơi này.
Bởi vì hắn vừa tới chính là tiểu đầu mục, cho nên không cần rèn sắt, công việc xem như nhẹ nhàng, chỉ cần phụ trách giám sát đám thợ rèn này có lười biếng hay không là được rồi, ngoài đó ra, nếu như có khách muốn rèn đúc binh khí thì hắn cũng phải ra mặt giới thiệu.
Tổng thể mà nói, đây là một cái công việc mang tính thể diện.
Đây chính xác là những gì Dương Phóng muốn.
Suốt một ngày, hắn đều đang làm quen với hoàn cảnh.
Bên trong toàn bộ cửa hàng sắt đều vang lên tiếng rèn sắt đinh đinh đương đương truyền đến không ngừng, sóng nhiệt phun trào để cho người ta chảy mồ hôi đầm đìa.
Cuối cùng cũng đã đến giờ tan làm.
Dương Phóng bước ra ngoài cùng với một nhóm thợ rèn.
Đang định rời đi, Lữ quản sự với khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện ở cửa cửa hàng sắt, nhìn chằm chằm vào Dương Phóng, nói với giọng lạnh lùng, "Dừng lại!"
Sắc mặt mọi người khẽ biến, tất cả đều theo bản năng dừng lại.
Dương Phóng càng là cảm thấy có gì đó không đúng.
"Lữ quản sự, còn có chuyện gì sao?"
Lữ quản sự với dáng người cao gầy, trong tay trái đang xoay hai viên bi lớn bằng sắt, xoay tròn không ngừng, phát ra tiếng cạch cạch, đôi mắt lãnh đạm nhìn chằm chằm vào Dương Phóng, nói: "Bên trong cửa hàng sắt có một số đồ vật quý giá bị mất đi, ta hoài nghi có thể là ngươi cầm đi, cho nên, lão phu muốn tìm kiếm ở trên người của ngươi trước."
Trong lòng Dương Phóng thầm giật mình.
Loại cảm giác bị nhằm vào này quá rõ ràng.
Nếu như ngay từ đầu với lý do là bởi vì bản thân mình tới muộn mà chọc giận Lữ quản sự thì bây giờ chính là nhằm vào một cách trần trụi.
"Lữ quản sự, không thể nói như vậy chứ? Tại sao đồ mất đi thì nhất định phải lục soát ở trên người của ta?"
Dương Phóng áp chế lửa giận.
"Người của cửa hàng sắt này lão phu đều vô cùng quen thuộc, có cho bọn họ một trăm cái lá gan thì bọn họ cũng không dám trộm đò, chứ đừng nói thứ này sớm không mất muộn không mất, hết lần này tới lần khác mất đi ở sau khi người tới, Dương đầu mục, ngươi nói đi, ai là người có hiềm nghi lớn nhất?"
Ánh mắt Lữ quản sự lạnh lùng, nhìn chằm chằm thẳng vào Dương Phóng.
"Vậy cũng không thể nói là ta cầm!"
Dương Phóng âm trầm nói.
"Cho nên lão phu mới muốn lục soát người!"
Vẻ mặt Lữ quản sự hững hờ, "Nếu như không phải ngươi cầm vậy thì là tốt nhất."
"Ngươi!"
Dương Phóng tức giận trong lòng, gắt gao nắm chặt lấy nắm đấm.
"Làm sao? Ngươi còn muốn động thủ đối với lão phu sao?"
Ánh mắt Lữ quản sự phát lạnh, hai viên bi sắt đang chuyển động trong tay trái cũng dừng lại một chút, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên.
Nhỉn a được, dường như là đã và đang tụ lực.
Dương Phóng hít một hơi thật sâu, cưỡng ép kiếm chế xung động trong lòng.
Hắn biết tuyệt đối không được động thủ ở chỗ này, nếu như động thủ thì hắn chắc chắn sẽ ăn phải thiệt thòi.
Xem như giết chết Lữ quản sự thì Hắc Hổ bang cũng sẽ không bỏ qua hắn.
"Được rồi, nếu như lục soát mà không có thì làm sao bây giờ?"
Dương Phóng cười giận dữ.
"Lục soát không có thì lão phu tự nhiên sẽ nói lời xin lỗi với ngươi!"
Lữ quản sự lạnh lùng nói.
"Đã như vậy, vậy thì tới lục soát đi!"
Dương Phóng lập tức rang rộng hai tay ra, kìm nén lửa giận, nói.
Lữ quản sự lập tức ra hiệu cho hai người đàn ông ở bên cạnh.
Hai người đàn ông kia gật đầu một cái rồi cười lấy lòng với Dương Phóng một cái, nói, "Dương đầu, xin lỗi!"
Bọn họ đi tới, lập tức bắt đầu sờ tới sờ lui lục soát một cách nhanh chóng ở trên người của Dương Phóng.
Sau khi lục soát được một vòng, một người trong đó lập tức quay đầu nói, "Lữ quản sự, không phát hiện ra điều gì bất thường."
"Thật sao? Lục soát trong quần chưa?"
Lữ quản sự lãnh đạm nói.
"Trong quần?"
Hai người đàn ông kia tất cả đều ngây người ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận