Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 355: Kịch chiến

Xoát xoát xoát!
Dương Phóng thi triển thân pháp, phối hợp với Cảm Ứng quyết, tránh né không ngừng, chạy tới chạy lui trong khu vực này.
Sắc mặt Hàn Vô Ảnh trở nên âm trầm, Kim Xà kiếm trong tay như thiểm điện liên tục quét ngang về phía thân thể của Dương Phóng, đâm tới đâm lui, nhưng căn bản không cách nào chạm vào thân thể của Dương Phóng một chút nào.
Ở phương diện tốc độ, hắn thế mà còn kém hơn so với Dương Phóng.
"Chẳng lẽ ngươi chỉ biết chạy thôi sao? Vừa rồi còn không phải rất ngông cuồng sao? Lấy ra bản lĩnh thực sự của ngươi đi!"
Hàn Vô Ảnh nói với giọng điệu lãnh đạm, thi triển kiếm pháp liên tục tấn công về phía thân thể của Dương Phóng.
Dương Phóng tránh trái tránh phải với tốc độ cực nhanh, căn bản không có bất kỳ câu trả lời nào, chỉ thầm nghĩ: "Ngươi nghĩ ta ngu như ngươi sao!"
Làn khói độc không mùi không màu trên người hắn vẫn đang nhanh chóng lan tràn ra, thẩm thấu về bốn phương tám hướng.
A!
Đột nhiên, một tiếng hét vang lên, khiến sắc mặt Hàn Vô Ảnh lập tức thay đổi, hắn đột ngột quay đầu lại.
Chỉ thấy những đồng bạn bên cạnh kia lại đột nhiên cùng nhau ôm lấy cổ phát ra tiếng kêu to, từng người vẻ mặt đều lộ vẻ khó chịu, bọn họ đều đang nôn ra máu và tất cả đều loạng choạng.
Một số người là người đầu tiên không thể chịu đựng được và ngã xuống đất, toàn thân co giật.
"Ngươi hạ độc?"
Hàn Vô Ảnh phát ra tiếng quát chói tai.
"Trò cười! Các ngươi nhiều người như vậy được phép vây công ta, mà ta không được phép hạ độc sao?"
Dương Phóng mặc áo đen che mặt nở ra nụ cười âm hiểm, "Ngươi tốt nhất cam đoan bản thân mình không nên trúng độc, nếu như cao thủ Siêu phẩm cũng bị kịch độc của ta bắt lại dễ dàng như vậy, vậy ta sẽ thất vọng a!"
"Muốn chết!"
Hàn Vô Ảnh quát lên.
Xoát!
Ánh sáng vàng biến thành vô số bóng vàng đen, tiếp tục nhanh chóng nhấn chìm về phía cơ thể của Dương Phóng.
Đến cuối cùng Hàn Vô Ảnh thậm chí còn vung ra kiếm khí kinh khủng.
Kể từ đó khiến cho Dương Phóng không thể không tiếp tục tăng thêm tốc độ để tiến hành tránh né.
Một đạo rồi lại một đạo kiếm khí màu vàng, kinh khủng như thiểm điện vậy, để cho người ta phải choáng ngợp.
Nhưng hơn mười chiêu kiếm khí liên tục được vung ra, chân khí của Hàn Vô ảnh cũng đang bị tiêu hao một cách nhanh chóng, hắn không dám tiếp tục vung vẩy như vậy nữa, đột nhiên lóe lên chụp vào bên hông một nắm cát trực tiếp dùng sức vung về phía phương hướng Dương Phóng.
Phù phùng phùng!
Cát bay đầy trời được hắn quán chú chân khí tinh thuần, quả thực giống như đạn vậy.
Dương Phóng tránh né nhanh chóng, đồng thời vung kiếm lên, cấp tốc đón đỡ, phát ra tiếng keng keng keng chói tai.
Hàn Vô Ảnh lắng nghe âm thanh để xác định vị trí, sau khi xác định được chân thân của Dương Phóng, thân thể lại lao ra, dùng kiếm chém ngang, nhanh chóng chém về phía bả vai của Dương Phóng.
Dương Phóng vừa mới ngăn cản một số hạt sắt còn sót lại, nhìn thấy một kiếm chém tới của Hàn Vô Ảnh thì vung trường kiếm hung hăng đón đỡ.
Keng!
Ầm ầm!
Lại là một tiếng vang kinh khủng được phát ra.
Dao động cường đại và đáng sợ quét ra từ giữa cơ thể của hai người, rất nhiều cây lớn và tảng đá ở khắp mọi nơi xung quanh bị chấn gãy chấn vỡ.
Tạp sát!
Ngay sau đó, thanh trường kiếm trong tay Dương Phóng lập tức hóa thành vô số mảnh.
Sắc mặt hắn thay đổi, thi triển thân pháp tránh ra lần nữa, rất mơ hồ, lùi lại ra ngoài một chút, nhanh chóng kéo dài khoảng cách, đồng thời lập tức rút ra một thanh trường đao sau lưng, lấy trường đạo đối đầu với kẻ địch mạnh.
Đảo mắt cái giữa hai người đã giao thủ được với nhau hơn vài chục chiêu.
Trong lúc đó phần lớn thời gian là Dương Phóng đều đang tránh né một cách nhanh chóng.
Chỉ có một số ít mấy lần Dương Phóng vung trường đao thăm dò Hàn Vô Ảnh.
Mà theo thời gian trôi qua, cuối cùng, khói độc mà Dương Phóng thả ra trước đó đã phát huy tác dụng.
Hàn Vô Ảnh đang di động thân thể đột nhiên lảo đảo một cái, phần cổ họng truyền đến cảm giác khó chịu, khí quản đau nhói, mỗi một lần thở đều giống như bị dao cứa mạnh vào bên trong vậy.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào Dương Phóng.
Dương Phóng lập tức nở ra nụ cười âm hiểm, nói: "Xem ra cái gọi là Siêu phẩm chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi, còn tưởng rằng thật có thể miễn dịch đối với tất cả kịch độc!"
Trong lòng hắn giật mình.
Từ lúc hắn gặp được Hàn Vô Ảnh đến bây giờ, trên người hắn đã thả ra tất cả 21 loại độc, mỗi loại đều có thể ảnh hưởng đến cao thủ Bát phẩm, Cửu phẩm, 21 loại này chồng chất lên nhau thì uy lực sẽ đạt đến mức khó có thể tưởng tượng được.
Thế nhưng đối phương một ngụm máu cũng không có phun ra?
Đây cũng là quá đáng sợ!
"Được, được a!"
Hàn Vô Ảnh nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn vào Dương Phóng: "Nhưng cho dù trúng độc thì ta cũng có thể hạ ngươi, xem ngươi còn có bao nhiêu chân khí nữa để mà tiêu hao!"
Sưu!
Hắn nhanh chóng giết về phía Dương Phóng một lần nữa.
Chỉ là một tên Thập phẩm, chính là cố gắng tiêu hao thì hắn có khả năng tiêu hao chết Dương Phóng.
Chỉ có điều!
Lần này ở sau khi hắn lao tới, hai mắt Dương Phóng trầm xuống, không còn tiếp tục trốn tránh nữa mà là hít sâu một hơi.
Ầm ầm!
Từ trong cơ thể của hắn lập tức phát ra một tiếng sấm kinh khủng khó lường, như là hổ báo, điểm điểm lôi quang trực tiếp hiển hiện ở trên bề mặt cơ thể hắn, khiến cho thân thể của hắn đều tỏa ra ánh sáng thần thánh nhàn nhạt, trần ngập một cỗ thiên uy đáng sợ.
Lôi âm Hô Hấp pháp!
Dương Phóng ánh mắt lạnh lùng, thân thể đột nhiên lao thẳng về phía Hàn Vô Ảnh.
Thật sự cho rằng ta không có chỗ dựa vào mà lại dám đối mặt thăm dò Siêu phẩm sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận