Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1220 - Thần quốc ... Thánh điện sụp đổ ...



Chương 1220 - Thần quốc ... Thánh điện sụp đổ ...




Dương Phóng khống chế thân thể, nằm lại vào trong tủ kính một lần nữa, sau đó tinh thần lực nhẹ nhàng xoát một cái, xuất hiện ở gần thân thể của Diệp Huyền.
Diệp Huyền còn chưa trở về, nằm ở trên giường, rơi vào trong trạng thái ngủ say.
Dương Phóng trong lòng hơi động, tinh thần lực trực tiếp tràn vào trong cơ thể Diệp Huyền, khống chế thân thể Diệp Huyền dậy, chỉ cảm thấy cực kỳ dễ dàng, thật giống như cỗ thân thể này biến thành chính mình vậy.
Điểm mâu thuẫn duy nhất là cơ thể này quá yếu.
"Diệp Huyền bây giờ có lẽ còn là Siêu Phẩm đệ tam quan, chưa vào Thánh Linh."
Dương Phóng đánh giá ra ngay lập tức.
Hắn để thân thể Diệp Huyền nằm trở lại lần nữa, sau đó cũng không còn ở lại thêm nữa, tinh thần lực của hắn lại nhanh chóng bay lên dọc theo chuỗi nhân quả vô hình bay ra ngoài.
Có điều, lần vừa mới bay ra ngoài này, sắc mặt Dương Phóng đã thay đổi.
Trên bầu trời, chẳng biết từ lúc nào đã có một lão giả mặt mũi tràn đầy vẻ tò mò đang đứng ở đó, tóc già trâm, trên người mặc áo thun màu trắng, quần cộc lớn màu đỏ, đang nhìn về phía sợi tinh thần lực này của chính mình.
"Có ý tứ, ta còn tưởng rằng là gia hỏa đang bố cục nào đó lặng lẽ trở về, hóa ra là tiểu gia hỏa, a, không đúng, trên người của ngươi có rất nhiều ấn ký, tiểu tử, trên người ngươi có bí mật gì, làm sao lại được nhiều người cùng lúc nhìn trúng như vậy!"
Trong miệng hắn lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Trong đầu Dương Phóng nhanh chóng quay cuồng, gần như trong nháy mắt đã nhận ra được lão giả này.
"Tiền bối có thể nhìn thấy trên người ta tồn tại nhiều loại ấn ký sao?"
Dương Phóng hỏi.
"Đúng vậy, Kiếm Ma, Cổ Phật, còn có một tên Ma Quân, ba giao hỏa này đều không phải hạng đơn giản gì, làm sao mà ngươi lại bị ba người cùng lúc để mắt tới vậy? Thật thú vị, trên người những người khác chỉ tồn tại một cái ấn ký thôi, đến chỗ ngươi thế mà có tới tận ba cái."
Lão giả cười nói.
"Tiền bối thế nhưng có thể chỉ bảo ta không? Ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra? Cầu tiền bối chỉ điểm con đường!
Dương Phóng vội vàng mở miệng nói.
Thật vất vả gặp được một người có khả năng biết được nội tình, Dương Phóng cũng không tiếp tục muốn làm ra vẻ nữa, lập tức tiến hành cầu cứu.
"Hắc hắc, ta cũng không dám cứu ngươi tùy tiện, ta vụng trộm đến đây, bọn họ sẽ không liều mạng với ta, nhiều lắm là không vui mà thôi, nhưng nếu như ta dám xuất thủ làm hỏng chuyện tốt của bọn họ, bọn họ sau này chắc chắn sẽ liều mạng với ta, tuy nhiên ..."
Lão giả cười ha ha, nói: "Mấy tên đó năm đó cũng từng tính kế với ta, lão nhân gia ta lại không muốn thấy bọn họ thuận lợi như vậy... "
Hắn híp mắt cười nói: "Nói thật cho ngươi biết, thật ra thì ngươi cũng không phải là không có hy vọng gì, bởi vì mấy tên gia hỏa kia hiện tại đang bị trọng thương, có người thậm chí còn bị người phong ấn, lực lượng có thể vận dụng được cực kỳ có hạn, ta cũng có thể chỉ cho ngươi một con đường sáng, có thể tự cứu lấy chính mình hay không thì phải dựa vào chính ngươi, ngươi biết Thần quốc không? Ngươi nghĩ biện pháp tiến vào Thần quốc, ở bên trong Thần quốc có một nơi là Thánh điện sụp đổ, ngươi tiến vào Thánh điện, đến lúc đó chắc chắn sẽ có chuyện không tưởng tượng được xảy ra, ha ha ..."
"Thánh điện sụp đổ?"
Dương Phóng lặp lại.
Sau đó sợi tinh thần lực này của hắn lại gặp phải bài xích, bị lực lượng lam tinh nhanh chóng đẩy ra ngoài.
Xoát!
Trong nháy mắt biến mất ở nơi này.
"Thú vị, thật sự là thú vị."
Lão giả thần bí nở ra nụ cười tươi, khẽ lắc đầu, quay trở về bên trong Kinh Sư.
···
Tại Thần thôn.
Sợi tinh thần lực này của Dương Phóng lại trở về, bàn tay xoa xoa mi tâm một cách cẩn thận.
"Thần quốc ... Thánh điện sụp đổ ..."
Hắn cau mày lại.
Một loại áp lực không nói ra được bao phủ trong nội tâm của hắn.
Trước kia chỉ là hoài nghi người xuyên không ở Lam tinh là có âm mưu, nhưng bây giờ sau khi nghe được lời nói của lão giả kia thì hắn có thể kết luận trăm phần trăm chắc chắn là âm mưu.
Đột nhiên, hắn nhìn về phía Thần kính trước mắt một lần nữa, trực tiếp vương người đứng dậy, nhẹ nhàng bước ra một bước, tiến vào Thần kính một lần nữa.
Lần này, lại là tiến vào Thần Khư đại lục.
Từ lần trở về trước đó đã không biết trải qua bao lâu rồi.
Hắn rất muốn tới xem một chút.
Có lẽ ngày Thần quốc mở ra đã đến.
Xoát!
Đảo mắt!
Thân thể Dương Phóng lại xuất hiện ở trong Hoàng cung của Đại Nguyệt, bởi vì lần trước là từ nơi này rời đi, cho nên lần xuất hiện lại này cũng là ở mảnh khu vực này.
Ánh mắt của hắn quét qua, thân thể trực tiếp đi lại trong hoàng cung.
Không bao lâu sau, hắn thấy được một vị hoàng tử, phát ra tiếng hừ lạnh, sau lưng có bảy tám vị cường giả Siêu Phẩm đi theo.
Còn có hai vị Thánh Linh cảnh.
"Hoàn Linh cái tiểu tiện nhân kia dám làm ta mất thể diện nhiều lần, lẽ ra năm đó ta phải dìm nàng xuống vũng nước như vậy mới không xảy ra cảnh này hôm nay, thật sự là nuôi hổ gây họa, hiện tại còn dám tranh đoạt hoàng vị với ta!"
Vị hoàng tử này nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tái xanh.
"Nhị hoàng tử nói cẩn thận, coi chừng bị Hoàng thượng nghe được."
Một lão giả bên cạnh nói nhỏ.
"Sợ cái gì, phụ hoàng cũng là già rồi nên hồ đồ rồi, thế mà dựng Hoàn Linh cái tiểu tiện nhân này lên làm Thái tử, sau này là muốn truyền hoàng vị cho nàng ta sao? Ta có chỗ nào kém hơn so với tiện nhận đó!"
Vị hoàng tử này mở miệng nói với giọng căm hận.
P/S: Ta thích nào ... chương 2.



Bạn cần đăng nhập để bình luận